Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 2576 - Chương 2625: “Chuyện Xưa” Của Thất Công Tử

Chương 2625: “Chuyện xưa” của Thất công tử Chương 2625: “Chuyện xưa” của Thất công tửChương 2625: “Chuyện xưa” của Thất công tử

Bên trong rừng bia đá vẫn không hề có chút sức sống nào. Lần trước khi tới đây, Tần Mục còn có thể nhìn thấy mặt trời trên nền trời xanh. Đó là con mắt của Đại công tử Thái Thượng, dùng để theo dõi tất cả mọi thứ bên trong rừng bia đá.

Mà bây giờ tới đây, nơi này chỉ còn lại ánh sáng le lói phát ra từ những tấm bia đá, mặt trời đã không còn thấy đâu.

Bầu không khí ở nơi đây vô cùng đè nén, những tấm bia đá hệt như những tòa tháp cao chót vót trấn áp tất cả.

Những tấm bia đá này được luyện thành từ Hỗn Độn Thạch, mà Hỗn Độn Thạch chỉ có thể tìm thấy trong mạch khoáng Thái Dịch và đại kiếp hủy diệt, những nơi khác căn bản không thể tìm thấy bảo vật như này. Thế nhưng đối với Đại công tử Thái Thượng mà nói, Hỗn Độn Thạch cũng chỉ là một nguyên liệu để luyện chế bảo vật mà thôi.

Tân Mục nhấc một tấm bia đá ném lên trên Kim Thuyền Độ Thế, sau đó đẩy Kim Thuyền Độ Thế ra khỏi cánh cửa:

- Bảo thuyền ơi bảo thuyền, ngươi quay về Tổ Đình đi!

Tần Mục đẩy mạnh, Kim Thuyền Độ Thế lập tức mang theo tấm bia đá rời đi.

Ánh sáng trong mắt Tân Mục lóe lên, đưa mắt nhìn theo Kim Thuyền Độ Thế cho đến khi nó biến mất trong vùng sâu thẳm của khu vực phế thải trong hư không. Lúc này, hắn mới quay người lại, khiêng quan tài táng đạo lên vai, cất bước đi vào trong rừng bia đá.

Tân Mục đã khám phá ra sự huyền diệu của bia đá, chỉ cân dùng phù văn Hồng Mông bên trong cơ thể mình hóa thành trạng thái phù văn của bia đá thì có thể bước vào bên trong mà không bị áp chế.

Nếu như không làm như vậy, khi số lượng bia đá còn hoàn chỉnh, vậy thì hắn không thể ngụy trang bản thân thành một tấm bia đá để đi vào trong rừng được.

- Đại công tử Thái Thượng không cho †a mang người bại liệt kia đi, cũng không cho ta dung hợp Thái Dịch và người bại liệt đó thành một thể, cho nên ta mới bỏ một tấm bia đá trong này lên thuyền, để Kim Thuyền Độ Thế mang nó đi. Thiếu mất một tấm bia đá, trận pháp rừng bia đá này sẽ không còn hoàn chỉnh. Chỉ cần không tìm được tấm bia đá kia, hắn sẽ không thể sửa chữa lại trận pháp trấn áp, ta cũng sẽ an toàn.

Tân Mục nở một nụ cười, khiêng quan tài bước nhanh vào trong.

Đúng lúc này, vòng trong nhất của rừng bia đá, trên bề mặt của từng tấm bia đá đột nhiên sáng lên, một tấm trong đó còn hiện lên bóng dáng của Chu Tam Thông.

Người thành đạo đầu lợn thân người đó đột nhiên hiện lên trên bề mặt của một tấm bia đá, hai con mắt có kích thước như cái chuông đồng chuyển động nhanh như chớp. Hắn nói nhỏ:

- Lão quái, lão quái! Các ngươi cảm thấy thế nào rồi? Hình như trận pháp của rừng bia đá này lại thiếu mất một tấm bia rồi!

Bóng dáng của một tiểu nha đầu xuất hiện trong một tấm bia đá khác, trông hệt như có người đứng trước bia đá đang soi gương, nhưng lại không tìm thấy người †rong gương đâu.

Nha đầu kia thò một chân ra khỏi gương, kinh ngạc nói:

- Quả nhiên trận pháp lại khuyết thiếu rồi! Nàng nhảy ra khỏi mặt gương, cười khúc khích nói:

- Phong ấn của Thái Thượng quá xưa cũ, cho nên đã tự sụp đổ rồi!

- Không phải phong ấn tự sụp đổi

Một lão bà xuất hiện trong một tấm bia khác, cẩn thận cảm ứng, nói:

- Những tấm bia này đều được luyện thành từ Hỗn Độn Thạch, cho dù là đại kiếp hủy diệt cũng không thể phá hủy chúng. Thái Thượng có thể nhốt chúng ta ở đây mấy kỷ nguyên vũ trụ, chắc chắn phong ấn này sẽ không có chút sai sót nào!

Nàng bước ra khỏi tấm bia đá, kinh ngạc nói:

- Thế nhưng quả thật phong ấn thiếu một tấm bia. Kỳ lạ...

Lúc này, một nữ nhân bước ra khỏi tấm bia, cười lạnh nói:

- Rốt cuộc Thái Thượng định giở trò gì đây?

Lão hán đã đi vào thôn làng, kiểm tra người bại liệt trong thôn một phen, thấy hắn vẫn còn đó, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thờ ơ nói:

- Chúng ta sớm đã không còn là đối thủ của Thái Thượng, cho dù hắn có giở trò gì...

Hắn khit mũi nói:

- Chúng ta cũng chỉ có thể để mặc cho hắn chơi đùa.

Mọi người đều không biết nên làm thế nào. Đột nhiên, lỗ tai của Chu Tam Thông giật giật mấy cái:

- Có người tới!

Hắn vội vàng lăn trên đất một vòng, hóa thành một con lợn, nha đầu kia cũng vắt dây thừng lên cây, buộc lấy đôi chân duỗi thẳng tắp của Chu Tam Thông béo tốt, treo ngược lên cành cây. Nữ nhân kia nhanh chóng bước đến gốc đạo thụ của mình, rút chày ra khỏi giếng, giặt y phục. Lão hán thì vội vã ngồi xuống tảng đá đầu thôn, châm thuốc. Lão bà ngồi dưới mái hiên nhà, quan sát nữ nhân kia giặt y phục.

Bọn họ vừa mới làm xong tất cả, chỉ thấy Tân Mục nhanh chân bước tới, trên vai còn vác theo một chiếc quan tài.

- Quan tài tốt!

Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Lúc nhìn thấy chiếc quan tài táng đạo kia, mọi người đều không hẹn mà cùng khen ngợi. Lão bà vội vã đứng dậy, cười khúc khích nói:

- Thất công tử kiếm đâu ra chiếc quan tài tốt như vậy? Đúng là rất tốt, lão thân cũng muốn vào trong đó nằm thử!

Tân Mục đặt quan tài táng đạo xuống, cười nói: - Các ngươi cũng nhìn ra đây là một chiếc quan tài tốt sao? Ta cũng nhớ thương nó đã lâu, đáng tiếc chiếc quan tài này có chủ rồi, ta tặng cho người khác rồi.
Bình Luận (0)
Comment