Chương 2655: Trước khi trấn áp (2)
Chương 2655: Trước khi trấn áp (2)Chương 2655: Trước khi trấn áp (2)
Hắn mím môi, nói:
- Giết chết chúng ta là con đường thứ nhất, phá hủy cây thế giới, giết chết cường giả dưới trướng Vô Nhai lão nhân là con đường thứ hai.
Hư Sinh Hoa ngẫm nghĩ một lát, nếu như phong ấn của Tân Mục hoàn thành, vậy thì quả thật Di La Cung chỉ còn duy nhất hai lựa chọn này.
Di La Cung có giết chết đám người bọn họ thì cũng không thể khiến toàn bộ cường giả của Di La Cung giáng xuống. Di La Cung buộc phải đối phó với thế lực của Vô Nhai lão nhân thì mới có thể bảo đảm tất cả người thành đạo có cơ hội giáng xuống kỷ nguyên thứ mười bảy.
Hay nói cách khác, Tân Mục dùng phương thức phong ấn Tổ Đình để biến Tổ Đình thành cục diện tử chiến giữa ba phe!
Tổ Đình là một chiếc lồng nhốt thú khổng lồ, dù là Di La Cung, Vô Nhai lão nhân hay là bọn họ thì đều là mãnh thú trong lồng, chỉ có người chiến thắng sau cùng mới có thể sống sót rời khỏi nơi này!
- Bên trong thành Ngọc Kinh nguy hiểm trùng trùng, chúng ta không thể đánh vào thành Ngọc Kinh. Việc đánh vào thành Ngọc Kinh chẳng những không thể đánh tan năng lượng của huyết tế, trái lại còn khiến chúng ta tử thương nghiêm trọng.
Khai Hoàng Tần Nghiệp nói:
- Ngược lại, chúng ta nên rời khỏi thành Ngọc Kinh Tổ Đình, không cần ở lại trấn giữ nơi này. Chắc chắn người thành đạo giáng xuống của Di La Cung sẽ đến tìm Vô Nhai lão nhân, trận tử chiến giữa hai bên bắt buộc phải nổ ra. Thế nhưng trước lúc đó, chúng ta cân phải ngăn cản người thành đạo của thành Ngọc Kinh rời khỏi Tổ Đình cho đến khi phong ấn của Thất công tử hoàn thành! Nếu như có bất cứ ai rời khỏi Tổ Đình, vậy thì tế đàn huyết tế mới sẽ lại được bọn họ xây dựng ở thế giới bên ngoài!
Huyền Đế chợt nghĩ ra gì đó, bèn hỏi:
- Tần Nghiệp, điều này là Thất công tử nói với ngươi sao?
Khai Hoàng gật đầu.
Vũ Đế phấn chấn tinh thần, tiếp tục hỏi:
- Thất công tử còn nói với ngươi những gì nữa?
Khai Hoàng Tần Nghiệp lắc đầu, nói:
- Hắn chỉ nói cho ta biết chuyện này, những chuyện khác thì không hề nói.
Lãng Uyển đột nhiên hỏi:
- Đạo hữu, Mục Thiên Tôn trở thành Thất công tử khi nào?
Khai Hoàng lắc đầu:
- Không biết.
Lam Ngự Điền hỏi:
- Ca ta quay về quá khứ như thế nào?
- Không biết.
Trong lòng ai nấy đều ngứa ngáy, hận không thể bước tới xé toạc cái miệng của hắn, khiến hắn nói ra hết những chuyện mà mình biết, khổ nỗi là Khai Hoàng không nói, bọn họ cũng chẳng thể làm gì được.
Phía nam Tổ Đình, mặt đất đột nhiên chấn động, vách trời thứ tư không ngừng lớn lên, thế nhưng tốc độ phát triển lại chậm hơn những vách trời khác rất nhiều, rõ ràng là việc liên tiếp gấp ba mặt Tổ Đình lại khiến Tân Mục hao tổn quá nhiều nguyên khí, không còn được như trước.
Thời điểm đám người Tư bà bà, Linh Dục Tú và trưởng thôn chạy đến, vách trời phía nam Tổ Đình đã chạm đến đỉnh bầu trời, nếu như nhìn qua thì Tổ Đình của bây giờ chẳng khác nào một chiếc đỉnh đang lững lờ trôi trong vũ trụ.
Từ ngoài nhìn vào, bốn vách trời của chiếc đỉnh này được nhật nguyệt tinh thần bao quanh, trên bề mặt là núi non trập trùng, sơn hà vạn dặm, hơn nữa còn có cả cự thú đang sinh sống trên đó.
Ở nơi đó, có cự thú sống thành đàn, có cung điện tráng lệ, còn có cả Long Kỳ Lân và Yên Nhi đang phi hành trong tầng mây, tuần tra lãnh địa của bọn họ.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, thế nhưng từ xa nhìn lại, tốc độ phi hành của bọn họ lại trông có vẻ cực kỳ chậm chạp.
Mà từ trong nhìn ra, bên trong bốn vách của chiếc đỉnh này hệt như bốn thế giới độc lập, không liên quan gì đến nhau.
Thời điểm đám người Linh Dục Tú và Tư bà bà tìm thấy Tân Mục, khí tức của Tần Mục đã cạn kiệt, thế nhưng hẳn vẫn đang tự mình mở rộng vũ trụ mênh mông trong cơ thể, dùng hết khả năng thôi thúc pháp lực, điều động tất cả sức mạnh khiến vách trời kia mọc cao hơn nữa.
Lúc thấy mọi người đến, Tân Mục mới thở phào nhẹ nhõm, tựa vào chiếc quan tài trên vách trời thở dốc một tiếng, song vẻ mặt vẫn lộ rõ mấy phần lo lắng.
Linh Dục Tú bước lên phía trước, đau lòng không thôi.
Tuy rằng trông rất tiều tụy, thế nhưng Tần Mục lại có được vẻ bình tĩnh khi đã hoàn toàn thả lỏng. Hắn mỉm cười rồi nói:
- Ta không sao, chỉ kiệt sức mà thôi, nghỉ ngơi một lúc là được, không cần phải lo lắng cho ta.
Trưởng thôn nhìn bốn phía xung quanh, Tổ Đình hiện giờ hệt như một chiếc đỉnh lớn, địa hình núi sông của Tổ Đình gần như thay đổi hoàn toàn, khiến hắn cảm thấy vô cùng lạ lãm.
Hắn cố nén sự bàng hoàng trong lòng mình, nhớ lại năm đó mà cảm thấy bùi ngùi mãi. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc thiếu niên bước ra khỏi thôn Tàn Lão sẽ trưởng thành đến như ngày hôm nay.
- Phong ấn của Tổ Đình vẫn cần phải gia cố thêm, phong ấn hiện giờ vẫn chưa thể ngăn cản được cường giả cấp điện chủ của Di La Cung.
Tân Mục nhận lấy linh đan do dược sư đưa tới, ngửa cổ nuốt xuống, sau đó nói:
- Thế nhưng nếu muốn rời khỏi đây, bọn họ sẽ tác động để phong ấn mà ta để lại. Phong ấn của ta nối liền với tất cả thánh địa như thần khoáng thần sơn bên trong Tổ Đình, mượn sức mạnh thiên địa của Tổ Đình để ngăn cản bọn họ trong một khoảng thời gian.