Cộp, cộp, cộp.
Từ đâu đó vang lên tiếng bước chân.
Vài ngày trôi qua.
Một buổi trưa sau cơn mưa, một thợ săn khoác áo trắng vừa kết thúc ca làm việc.
“Thợ săn Jung Ha-sung!”
“Phòng họp ở tầng mấy?”
“Mời đi theo lối này.”
Cái tên anh hùng quốc dân lâu lắm rồi mới được xướng lên.
Jung Ha-sung.
Người đàn ông với nét mặt nghiêm nghị bước qua hành lang dài của tòa nhà hiệp hội, thầm nghĩ:
‘Mẹ vẫn đang nghỉ ngơi yên ổn ở nhà chứ?’
Nhờ việc được chuyển nhượng [Elixir], gia đình cậu cuối cùng cũng tìm lại được sự bình yên vốn có.
Dù vậy, cũng vì cậu tạm nghỉ sau khi đoàn tụ với mẹ mà từng có một thời gian dư luận chỉ trích.
Nhưng như việc cậu đang đi làm hôm nay đã chứng minh, Jung Ha-sung đã hoàn toàn quay trở lại.
‘Vì sự an toàn của mẹ, từ giờ mình phải kiếm tiền đàng hoàng. Chi phí cho trang bị phòng thủ chắc chắn sẽ đội lên nhiều lắm.’
Dù vị cố vấn tóc vàng đã tặng cậu thần dược với lời chúc hạnh phúc…
Nhưng đáng ngạc nhiên là, pháp sư lửa không tìm thấy niềm vui trong cuộc sống nhàn rỗi.
Người mẹ cậu yêu quý.
Những chiến hữu đã cùng kề vai sát cánh.
Jung Ha-sung thử tưởng tượng một thế giới nơi tất cả những điều quý giá với cậu đều biến mất.
Và ngay sau đó, cậu nhận ra bản thân không muốn sống trong một nơi như vậy.
Trong khoảng thời gian mẹ cậu còn hôn mê, đã có lúc cậu tự tàn phá bản thân, lao vào những cuộc săn giết không màng đến mạng sống.
“Ngài chờ một chút trong phòng họp, hội trưởng sẽ đến ngay.”
“Các thợ săn cấp S khác thì sao? Họ đã tập trung đủ chưa?”
“Có một người đã đến rồi, nhưng…”
Thật trớ trêu.
Để giữ gìn hạnh phúc của mình, Jung Ha-sung lại khoác lên người bộ trang bị chiến đấu một lần nữa.
Và khi bước vào phòng họp quen thuộc của hiệp hội trong bộ giáp nặng nề—
“Hộc!”
Jung Ha-sung lập tức cúi gập người 90 độ.
Mặc dù đã nghỉ ngơi gần hai tháng, thành tích cậu tích lũy được vẫn giữ nguyên vị trí, và người đàn ông đó—Người vẫn nằm trong top đầu bảng xếp hạng thợ săn—lại hành lễ như vậy.
“Thợ săn Kim Gi-ryeo!”
Người vừa được gọi tên đang đứng sát bên một chiếc máy in màu, chăm chú nhìn máy vận hành.
Bộ vest mùa hè khiến anh trông giống một nhân viên văn phòng bình thường.
Nhưng khi Kim Gi-ryeo quay lại nhìn Jung Ha-sung, điều đầu tiên anh thốt lên lại là:
“Hả? Cuộc họp này có cả cậu tham gia à?”
Cả hai tròn mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.
“Ha-sung à, cậu thực sự đã trở lại rồi sao?”
“V-Vâng.”
“Định dành thời gian bù đắp cho mẹ thì ít nhất cũng nên nghỉ thêm mười năm chứ?”
“Thang đo thời gian của anh… có hơi sai sai không vậy?”
Dù ngành này không quá rộng, họ ít nhiều cũng nghe được tin tức về nhau.
“Hừm, mà tôi cũng không có tư cách gì để cản cậu. Tôi còn tuyên bố giải nghệ rồi kia mà…”
Người đàn ông bên máy in nói tiếp:
“Nhưng dù sao thì, việc cậu tiếp tục đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ quê hương cũng có phần đáng tiếc.”
“Dù ở quốc gia nào thì cũng có hầm ngục thôi mà.”
“Hiểu rồi. Vậy thì đừng trì hoãn chuyện kết hôn quá lâu, và luôn giữ an toàn tối đa nhé.”
“Vâng!”
Câu chuyện diễn ra trôi chảy, khiến Jung Ha-sung đáp lời một cách đầy dứt khoát.
“……”
Nhưng khi ngồi xuống ghế và ngẫm lại, cậu bỗng thấy có gì đó không ổn.
“……?”
Nếp nhăn giữa hai chân mày vẫn y nguyên, nhưng người đàn ông với quầng thâm dưới mắt lúc này lại mang vẻ mặt hơi ngơ ngác.
Tuy nhiên, nhân viên trong phòng họp không để tâm đến phản ứng đó, mà tiếp tục công việc của mình.
Sột soạt.
Bởi vì thế giới này, một lần nữa, lại bùng nổ một sự kiện thu hút sự chú ý của các thợ săn.
“Trước tiên, xin cảm ơn các thợ săn cấp S đã có mặt hôm nay.”
“Không có gì. Thực ra tôi cũng vừa thoát khỏi một buổi lễ trao giải kỳ quặc nên muốn đi đâu đó cho khuây khỏa…”
“Thông tin sắp công bố vẫn chưa được phép tiết lộ ra công chúng, mong mọi người giữ bí mật.”
Nội dung thảo luận được xếp vào hàng tối mật.
Điều này đồng nghĩa với việc nó có thể khiến dân chúng hoảng loạn.
Do đó, những người có mặt đều lặng lẽ kiểm tra tài liệu được phát, trong đó có một bức ảnh đính kèm.
“Đây là ảnh thật à?”
“Không. Quái vật vẫn đang sống trong hầm ngục, nên tài liệu này được dựng lên dựa trên lời kể.”
Nửa thân dưới mềm nhũn như động vật thân mềm.
Trên phần thân thể khổng lồ, một hình dáng trông như một kỵ sĩ trên lưng ngựa đang giơ tay chào.
Nhưng đó không phải là một kỵ sĩ, thậm chí không phải xác chết của một sinh vật.
Chỉ là một chiếc đèn dụ mồi giống của cá cần câu, được tạo ra để đánh lừa con mồi yếu ớt.
“Ở nước ngoài, [Nuckelavee] đã xuất hiện trở lại.” (con mà Beast giết khi debut)
Kim Gi-ryeo kiểm tra tài liệu và thấy cái tên "Ác quỷ biển cả".
“Màu vỏ ngoài khác trước khá nhiều nhỉ. Giờ nó màu cam rồi.”
Nhưng có một điều anh không thể bỏ qua.
“Sao cổng luôn làm ăn cẩu thả thế nhỉ? Lúc nào cũng chỉ thay đổi màu sắc thôi.”
Người ngoài hành tinh chán nản thốt lên:
“Hình dạng quái vật thì y nguyên, chỉ đổi chút màu rồi dán nhãn ‘Nuckelavee cường hóa’. Lố bịch thật.”
“Trong thuật ngữ chuyên môn, người ta gọi đó là ‘Palette Swap’.” (Hoán đổi bảng màu)
Nhờ vậy, bầu không khí căng thẳng trong phòng họp dịu đi phần nào.
Việc một con [Nuckelavee] mới xuất hiện với cơ thể phát sáng rực rỡ như một ngọn núi lửa đang phun trào…
‘Bọn Ký Sinh Thể này đúng là điên rồi.’
Giữa lúc bầu không khí bị xao động bởi một câu nói lẩm bẩm của ai đó, Kim Gi-ryeo chỉnh lại chiếc cà vạt trên áo mình và suy nghĩ.
‘[Nuckelavee] nguyên bản từng xuất hiện ở Hawaii đã gây ra thương vong cấp S kỷ lục. Tức là, ngay cả với trình độ của nhân loại hiện tại, đó vẫn là một kẻ địch quá sức, hẳn chúng cũng đã nhận ra điều đó rồi chứ…’
Làn da gần vùng giữa trán của anh nhăn lại trong giây lát, rồi nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu.
‘Chẳng lẽ dữ liệu thu thập trong trận chiến tại Hawaii không đầy đủ?’
Nguyên nhân vẫn chưa rõ ràng, nhưng tình huống xảy ra thì lại rất đơn giản.
Một sinh vật kinh hoàng, từng gieo rắc nỗi sợ hãi gần như trở thành chấn thương tâm lý cho toàn cầu, giờ đây lại một lần nữa hoành hành ở phương Tây.
Giật mình vì sự kiện này, chính phủ Mỹ đã bí mật thương thảo với các nguyên thủ quốc gia khác.
— ‘Con quái vật này có mức độ hoạt động cực cao. Lần đầu xuất hiện trên đất liền chỉ là do tình cờ mà thôi.’
— …
— ‘Nếu nó bắt đầu bơi dưới nước, sẽ rất khó để hạn chế tuyến di chuyển của nó. Vì vậy, mong rằng tất cả các quốc gia sẽ phối hợp hành động ngay từ giai đoạn xảy ra Hầm ngục.’
Những lời này, khi được phát ra trong cuộc họp trực tuyến, nghe có vẻ rất lịch sự.
Nhưng nếu dịch lại theo kiểu bình dân thì chúng sẽ mang ý nghĩa thế này:
[Không giúp thì bọn tao thả Nuckelavee xuống biển cho bọn mày tự lo đấy!]
Từ góc nhìn của người ngoài hành tinh, yêu cầu này thoáng nghe giống như hành vi cưỡng ép của một cường quốc.
Thế nhưng, nước Mỹ từ trước đến nay vẫn luôn chìa tay giúp đỡ những quốc gia trung lập, nơi có số lượng Thợ săn ít ỏi.
Bởi vì nếu một con quái vật mạnh không được xử lý ngay tại nơi phát sinh, chắc chắn hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Tiền thưởng dành cho việc chinh phục Hầm ngục cấp quốc gia.
Ảnh hưởng địa chính trị toàn cầu.
Dù mục tiêu ban đầu của họ có là gì đi chăng nữa, thì hàng loạt hoạt động cứu trợ của cường quốc này cũng đã cứu sống vô số mạng người.
‘Có vẻ họ đang dùng chính những công lao trong quá khứ để thuyết phục các nước khác phải ra tay giúp đỡ lần này.’
Sau khi đánh giá yêu cầu của Mỹ là hợp lý, người ngoài hành tinh ngẩng đầu lên.
“Nhân tiện, trong tài liệu mà chúng tôi phát cho các Thợ săn, ở trang thứ ba có danh sách vật phẩm từ [Nuckelavee] do văn phòng Thống đốc Hawaii gửi đến.”
Danh sách vật phẩm.
Vừa nghe nhắc đến điều này, mọi người lập tức lật trang giấy A4 trên tay.
Một viên Ma thạch chứa đựng lượng năng lượng đủ để cung cấp cho một đại đô thị trong một năm.
Một bộ giáp thân hiếm có với thiết kế hoàn hảo.
Và cả những bình dược ma lực thượng phẩm hiếm hoi…
Những kho báu ghi trên tờ A4 này đủ để khiến các Thợ săn nhỏ dãi thèm khát.
‘Cũng đúng thôi.’
Quả nhiên, phần thưởng của một Cổng cấp S phải có đẳng cấp tương xứng.
‘Một con quái vật có thể giết chết Thợ săn cấp S xuất thân từ đô vật chuyên nghiệp chỉ bằng một tiếng gầm, mà lại nhả ra những vật phẩm phòng thủ hạng nhất và bình dược ma lực cao cấp sao…?’
Nhưng cho dù có kho báu khổng lồ đến đâu, nếu người giữ cửa lại mạnh đến mức này thì cũng chẳng có nhiều ý nghĩa.
“Mỹ lần này đã chấp nhận để chúng ta can thiệp từ trước khi Hầm ngục bùng nổ.”
“Và tất nhiên, họ cho phép ở mức độ rất chủ động.”
“Lần này tình hình khá hơn so với vụ Hawaii, nhưng vì Cổng lại mở ngay trong một thành phố cảng, nên họ vẫn vô cùng lo lắng.”
Phía trước, các thành viên của Hiệp hội Thợ săn tiếp tục giải thích.
Ngay lúc giọng nói của họ vừa tạm dừng trong giây lát…
“Ồ?”
Sột soạt.
Kim Gi-ryeo ngừng lật trang giấy.
[Danh sách phần thưởng đã xác nhận]
[Nuckelavee — Thần Bí Tàng ]
“Thứ gọi là Thần Bí Tàng này là gì vậy?”
Vì cơ thể của Kim Gi-ryeo đang do một Ma pháp học giả điều khiển, nên ngay cả khi không có ai đề cập, anh vẫn luôn đều đặn kiểm tra Pixywiki để cập nhật thông tin về các vật phẩm trên Trái Đất.
Nhưng dù đã nghiên cứu rất nhiều, đây lại là lần đầu tiên anh nghe thấy thuật ngữ này, nên anh lập tức đặt câu hỏi như một học giả đúng nghĩa.
“À, đó là…”
Người nhân viên đeo kính của Hiệp hội liền thành thạo trả lời.
“Do chúng tôi vội in tài liệu nên đã bỏ sót chú thích. [Thần Bí Tàng] là một loại… ừm, viên đá mềm thì đúng hơn.”
“Ể?”
“Theo nghiên cứu từ phía Mỹ, nó có đặc tính là ‘độ cứng sẽ đột ngột gia tăng khi chịu va đập mạnh’.”
“Vâng.”
“Và đặc biệt là… các hiệu ứng cường hóa như [Tăng Cường Trang bị] có thể duy trì trong thời gian rất lâu trên vật này.”
Đặc tính đầu tiên thì không có gì lạ, vì nó cũng giống như khi hòa tinh bột vào nước vậy.
Nhưng khi nghe đến đặc tính thứ hai, vị Đại Ma pháp sư liền lập tức dỏng tai lên.
“Nếu nói rằng [Tăng Cường] duy trì lâu, thì hiệu ứng kéo dài trong khoảng bao lâu vậy?”
Nhờ câu hỏi này, ý nghĩa của cái tên ‘Thần Bí Tàng’ cũng nhanh chóng trở nên rõ ràng.
“Ba năm.”
Nó giống như một chiếc tủ có thể lưu giữ hiện tượng huyền bí gọi là ma pháp, và đương nhiên, trở thành một nguyên liệu Ma pháp học vô cùng xuất sắc.
Nhận ra bản chất của vật chất này, Kim Gi-ryeo im lặng cúi mắt xuống.
“Tuy nhiên, như tôi vừa nói, Thần Bí Tàng có hình dạng rất kỳ lạ. Hiện tại, khi chưa tìm ra phương pháp luyện chế, thì cũng khó mà tận dụng được.”
Ngay trong khoảnh khắc người ngoài hành tinh chưa bộc lộ niềm vui, câu chuyện của những cư dân Trái Đất lại tiếp tục.
“Như vậy, toàn bộ tài liệu về phần thưởng chính và mẫu hình quái vật trong Hầm ngục đã được phát ra—”
“……”
“Tôi muốn hỏi các vị Thợ săn đang có mặt tại đây. Nếu ảnh hưởng của [Nuckelavee] lan đến Hàn Quốc, liệu các vị có sẵn sàng đối mặt với con quái vật đó không?”
Nhân viên Hiệp hội, người đang đeo kính và mặc áo trắng, nói thêm vài lời sau đó.
Chính phủ sẵn sàng đầu tư một khoản tiền lớn để tạo ra một môi trường tốt hơn cho thế giới.
Tuy nhiên, mạng sống của Thợ săn không phải thứ có thể tùy tiện xử lý như ngân sách quốc gia.
Họ tuyệt đối không thể ra lệnh điều động nguy hiểm cho công dân của mình.
‘Mỹ nói vậy, nhưng thực tế họ sẽ không can thiệp trừ khi Hầm ngục thực sự bùng nổ.’
Thông điệp thiện chí của chính phủ nhanh chóng được truyền đạt đến tất cả mọi người.
Nhưng nếu trong bầu không khí này, lại có một kẻ lập dị đột ngột xuất hiện, khao khát được tận mắt chứng kiến sinh vật huyền thoại như [Nuckelavee], thì sao?
‘Với tư cách là người từng trực tiếp xử lý Brooklyn Morgan và Enzo, mình không thể ngồi yên mà lo sợ sẽ xảy ra hiệu ứng cánh bướm vô nghĩa.’
Đại Ma pháp sư chợt nghĩ rằng điều này thật không dễ chịu chút nào.
‘Một Cổng mà ai cũng thấy sẽ gây ra thảm họa khủng khiếp, vậy mà cứ chần chừ đứng xem thì có hơi…’
Dĩ nhiên, vẫn còn một lý do khác.
‘Huống chi, sau khi biết đến vật phẩm gọi là Thần Bí Tàng, mình càng cảm thấy hứng thú. Thành thật mà nói, chỉ cần thu thập nguyên liệu thôi cũng đã là một món hời rồi.’
Kim Gi-ryeo giơ tay về phía những cư dân Trái Đất với thái độ nhã nhặn.
Và anh tuyên bố ý định tham chiến.
“Nhân tiện, nếu tôi đến đó trước khi Hầm ngục bùng nổ thì có được không?”
“Anh nói gì cơ?”
“Tôi muốn tự mình thử săn [Nuckelavee].”
Việc Thợ săn cấp S thứ tư của Hàn Quốc làm chuyện quái đản vốn không còn là điều hiếm gặp.
Phải chăng vì vậy?
Thay vì ngạc nhiên, một Thợ săn Trái Đất, người đáng lẽ phải kinh hãi nhất, lại là người đầu tiên đứng ra ủng hộ ý kiến của anh.
“Không sao đâu.”
“Hả? Thợ săn Jung Ha-sung?”
“Không phải một kẻ kém cỏi như tôi, mà là Kim Gi-ryeo đấy. Thợ săn này sở hữu khả năng thu thập thông tin vượt trội, nên hẳn anh ấy đã có kế hoạch rõ ràng rồi mới đề xuất như vậy.”
Lẽ ra đối phương phải nói rằng: “Cổng xuất hiện [Nuckelavee] nguy hiểm lắm, xin đừng đi.”
Nhưng khi một sự ủng hộ mạnh mẽ bất ngờ xuất hiện, Kim Gi-ryeo cuối cùng cũng lên tiếng.
“Oh, vậy là giờ cậu hoàn toàn tin tưởng tôi sao, Thợ săn Jung Ha-sung?”
Tuy nhiên, câu trả lời lại khá mơ hồ.
“Nói thật thì cũng không hẳn là hoàn toàn…”
Soạt.
Jung Ha-sung che miệng bằng xấp tài liệu, suy nghĩ một chút rồi nói khẽ.
“Thực ra, Thợ săn Kim Gi-ryeo là một trong số ít những người quen trong ngành của tôi. Lo lắng cho anh là điều đương nhiên, dù có bệnh hay không.”
“Tại sao lại nhắc đến chuyện bệnh tật ngay lúc này?”
“Xin lỗi.”
“Thôi, cứ tiếp tục đi.”
“Nhưng vì những thành tích mà anh đã thể hiện, nên tôi không thể không tin vào năng lực của anh nữa.”
Trong khoảnh khắc, ai đó thoáng bộc lộ sự bất lực của bản thân.
Tuy nhiên, khi sắc mặt dần trở nên tươi sáng hơn, sự tự trách của Jung Ha-sung cũng chỉ dừng lại ở mức nhẹ nhàng.
Người anh hùng quốc dân hạ tập tài liệu xuống, nhìn thẳng phía trước và chậm rãi lên tiếng.
“Không chỉ riêng Thợ săn Kim Gi-ryeo, mà ngay cả với người khác, tôi cũng không thể ràng buộc họ chỉ vì bản thân cảm thấy lo lắng và bất an.”
“Hừm.”
“Mẹ tôi cũng vừa nói điều tương tự gần đây.”
“Có phải trong một cuộc trò chuyện về hoạt động săn quái vật của gia đình không?”
“Chính xác hơn là khi thảo luận về việc điều động trong tình huống thảm họa quốc gia. Vì năng lực của mẹ tôi không dùng để săn quái, nên bà ấy chưa bao giờ lấy giấy phép Thợ săn.”
Kết thúc câu chuyện phiếm giữa các Thợ săn, Jung Ha-sung ra hiệu tiếp tục cuộc họp.
Lúc này, nhân viên Hiệp hội lên tiếng.
“Vậy, Thợ săn Kim Gi-ryeo thực sự xác nhận sẽ tham gia cuộc chinh phục?”
Kim Gi-ryeo đáp lại.
“Đúng vậy. Hãy chuyển lời tôi đến khu vực xảy ra Cổng.”
Dù gì đi nữa, [Nuckelavee] cũng là một trường hợp đặc biệt.
Nếu chỉ vì lười biếng mà không ra tay, để rồi dẫn đến thương vong hàng loạt trên Trái Đất, thì cảm giác ấy thật chẳng dễ chịu chút nào.
Hơn nữa, với mục tiêu thu thập dữ liệu và nguyên liệu, việc này càng không thể bỏ qua.
Sau khi tính toán xong xuôi, Kim Gi-ryeo bày tỏ ý định của mình với Hiệp hội Thợ săn.
‘Nói cho cùng, đám người Trái Đất này đúng là may mắn.’
Một Thợ săn cấp S đại diện quốc gia lại chủ động ra tay giúp đỡ.
Làm gì có chuyện chính phủ từ chối sự giúp đỡ trong tình huống liên quan đến [Nuckelavee] chứ?