[Nam Chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới

Chương 624

— “Nhưng mà thôi, bớt cáu đi, kiểm tra ngay hiệu quả của loại thuốc tôi gửi cho cậu đi.”

Loạt soạt.

Nghe lời Kang Chang-ho, tôi lục [Hộp Đựng Vật Phẩm].

Rồi từ khối tạo tác màu trắng, hình vuông ấy, thứ bật ra chính là một lọ thuốc.

— “Ít nhất thì hiệu quả sẽ tốt hơn mấy loại dược phẩm tìm thấy trong hầm ngục đấy.”

Một phiên bản thuốc hồi phục cải tiến, có ứng dụng công nghệ ngoài hành tinh.

Thực ra, cuộc gọi hôm nay cũng một phần là để kiểm chứng hiệu quả của thứ này.

Không chút do dự, tôi mở lọ thuốc ra và uống ực một ngụm.

“Khụ!”

Nhưng kỳ lạ thay—

Rào rào.

Thứ thuốc vừa vào miệng lại tuôn ra ngoài một cách tự nhiên, như dòng nước đổ từ vách đá.

Tốc độ nôn ra thậm chí còn nhanh hơn cả phản xạ tủy sống. Có vẻ thứ thuốc này…

[… Thành phần: chứa 0,981% chất cà phê]

Phải.

Lúc này tôi mới chịu liếc nhìn nhãn dán.

Rõ ràng ai đó đã cố ý thêm nhiều thành phần để tạo mùi hương cà phê.

‘Thật sự là điên rồi…’

Bởi thế mới nói, đồ uống mà Alphauri đưa thì không nên tùy tiện uống.

Tách… tách… tách.

Từng giọt thuốc tôi vừa nhổ ra rơi từ cằm xuống.

Trong đầu thoáng hiện lên vài suy nghĩ về tên đồng đội đáng nguyền rủa kia.

Nhớ lại, Kang Chang-ho từng giải thích với tôi về chuyện này.

Cà phê.

Khi mới sang Trái Đất và tiếp xúc với thứ văn hóa này, hắn cũng thấy lạ lẫm. Nhưng để giả vờ như người bản địa, hắn liên tục uống thứ đó, và đến một lúc nào đó thì lại thấy nó có một sức hấp dẫn kỳ quặc.

‘Không có vấn đề thần kinh thì làm sao lại…’

Bản thân tôi cũng thấy mùi cà phê chẳng khác nào mùi keo dán.

Nhưng tên kỹ sư kia lại bảo “chính vì thế mà mới thích”, chứng tỏ giác quan của hắn đã méo mó từ lâu, nên mới dễ dàng bày ra trò đùa quái đản này.

“Thuốc hồi phục thể lực đời mới mà ra cái mùi vị này sao.”

— “Ở Rome thì phải theo luật Rome chứ.”

“Phần này tôi muốn chỉ ra từ lâu rồi, đây không phải Rome mà là Hàn Quốc, đồ khốn.”

Tôi và gã đồng hương châm chọc nhau vài câu.

“Đã bận trăm công nghìn việc, lại còn làm bẩn hết quần áo, rốt cuộc là—”

— “Hôm nay cậu có lịch gì đặc biệt à?”

“Hoàn thiện di chúc. Tôi vừa khắc con dấu mới, vừa tìm luật sư. Giờ thủ tục gần như xong hết rồi…”

Nhưng đúng lúc đó—

Từ hướng bất ngờ, một nhân vật mới xuất hiện.

“Hử? Chờ chút.”

Tôi vội dừng cuộc gọi, đưa mắt nhìn quanh. Quả nhiên, đúng như giác quan thứ sáu đã báo, tôi nhanh chóng chạm mặt một Thợ săn cấp S quen mặt.

“Cúp máy trước đã, có khách tới.”

Một người anh hùng quốc dân, tóc ngắn điểm vài sợi bạc, trên người đeo đầy vật phẩm che giấu ma lực.

‘Người Trái Đất mà mang đồ như thế, chắc cảm giác chẳng khác gì hành quân ở vùng núi cao.’

Tôi và Jung Ha-sung đối diện nhau.

Nhưng đây không phải một cuộc gặp gỡ theo cách bình thường.

Bởi đối phương cố tình bước nhẹ, lặng lẽ áp sát, nên cuối cùng tình huống lại trở nên hơi kỳ quặc.

‘Mà sao phải lén lút như thế này?’

Ban đầu, việc bất ngờ thấy một thức tỉnh giả cấp S khiến tôi hơi ngạc nhiên. Nhưng một lúc sau, tôi cũng hiểu ra hành động ấy.

Nghĩ lại thì ở Trái Đất, cả sói lẫn mèo đều thường làm vậy.

‘Tốt thật, may mà mình đã xem nhiều phim tài liệu về động vật.’

Có vẻ việc lén tới gần rồi dọa giật mình là một trò chơi khó cưỡng đối với động vật có vú.

Hiểu ra, tôi liền niềm nở chào đón.

“Thợ săn Jung Ha-sung.”

Nhưng phản ứng nhận lại thì khá khó đoán.

Một giây… hai giây… ba giây…

Người đàn ông tóc đen ấy đứng yên bất động như bị đông cứng toàn thân.

“Xuất hiện bất ngờ làm tôi giật cả mình. Thợ săn Jung Ha-sung hôm nay không vào hầm ngục sao?”

Sau khi tôi mở lời vài câu, cuối cùng cậu ấy cũng trả lời.

“…Hôm nay tôi có việc ở lò rèn hiện đại bên kia, nên đã để trống lịch.”

Giọng cậu ấy hơi nhỏ, nhưng vẫn đủ nghe rõ.

“Lò rèn?”

Nghe giải thích thì có vẻ cậu ấy đến đây để sửa trang bị.

Soạt.

Đúng lúc đó, Jung Ha-sung giơ thẳng ngón trỏ, chỉ về một hướng.

Theo hướng tay cậu ấy, là một tòa nhà dài, nhìn qua đã biết thuộc quản lý của nhà nước.

‘Hèn gì lúc về trên máy bay, trạng thái của [Kiếm Hoàng Hôn] trông chẳng ổn chút nào. Có vẻ hỏng đến mức cần sửa chữa rồi.’

Nhưng dù có tìm chuyên gia, thì với trình độ công nghệ của Trái Đất, việc phục hồi [Kiếm Hoàng Hôn] e là bất khả thi.

‘Có cách nào để mình giúp một cách tự nhiên không nhỉ?’

Vì mải nghĩ chuyện đó nên tôi im lặng một lúc.

À, phải nói thêm, khác với Jung Ha-sung, lý do tôi lảng vảng ở khu này thì chẳng cần nói ra.

[Luật sư Kim]
[Văn phòng Luật △△△]
[Công ty Luật OO]

Nhìn hàng loạt biển hiệu quanh đây là đủ hiểu tình hình.

Có lẽ Jung Ha-sung cũng tự đoán được lý do tôi xuất hiện ở đây.

Thế nên, như dự đoán, cậu ấy không hỏi tại sao tôi chưa làm việc, nhưng có lẽ nếu hỏi thì lại dễ nói chuyện hơn.

“Thợ săn Kim, xin lỗi nhưng… cái đó là… gì vậy?”

Jung Ha-sung hỏi, khuôn mặt tái nhợt.

Chính xác hơn, cậu ấy nhìn chằm chằm vào cổ áo sơ mi của tôi mà cất lời.

“Hả?”

Tôi vội liếc sang tấm kính gần đó để kiểm tra.

Trong ô cửa kính phản chiếu rõ thân hình hiện tại của tôi.

‘Chà~ không uống giọt rượu nào mà trông chẳng khác gì người say.’

Trên cổ áo sơ mi trắng muốt, lấm tấm những vệt đỏ loang lổ.

Hơn nữa, do nôn chất lỏng quá mạnh, cả dáng vẻ bên ngoài cũng trở nên lôi thôi, xộc xệch.

Tôi thì chỉ vừa uống một lọ thuốc vị khủng khiếp — lại đúng lúc không ngờ tới — rồi phun ra thôi…

‘Nhưng với người Trái Đất thì đúng là cảnh tượng đáng ngạc nhiên thật.’

Tóm lại, đây đúng là một tình huống ngớ ngẩn.

‘Vì là loại thuốc liên quan đến thể lực nên chất lỏng pha chế có ánh màu thạch lựu (màu đỏ), lại đúng ngay lượng vừa một ngụm mà người bị đau phế quản có thể ho ra như trong phim, thành ra trông mới càng giống thật.’

Trước khi buột miệng nói gì thừa, tôi lập tức siết chặt nét mặt.

Rồi gần như với vẻ nghiêm nghị, tôi giải thích rằng chuyện này chẳng dính dáng gì đến ho ra máu cả.

“À, vậy sao ạ.”

Ơ?

Sao bầu không khí lại mềm mỏng hơn tôi nghĩ.

Theo kinh nghiệm trước giờ, tới đoạn này đáng lẽ đối phương sẽ bảo tôi đừng có bịa đặt.

Nhưng vừa nghe tôi nói một câu, Jung Ha-sung cũng vội thu hồi ma lực, ngoan ngoãn gật đầu.

‘Giải quyết dễ hơn tưởng nhỉ? Ừ thì, sống lâu cũng có ngày như vậy thôi.’

Vậy là hiểu lầm đã được xóa bỏ.

Chuyện rắc rối do mỗi ngụm thuốc gây ra thì không thể kéo dài được.

Dạo này mỗi ngày đều bận tối mắt, nên ngay khi căng thẳng vừa tan, tôi lập tức vào thẳng vấn đề.

‘Giờ thì phải nói về [Kiếm Hoàng Hôn] thôi! Giao cho Kang Chang-ho là sẽ nhanh chóng sửa ngon lành.’

Việc thuyết phục hạng 1 Hàn Quốc để nhận trang bị và sửa chữa thì rất thuận lợi…

…Nhưng chưa kịp yên tâm được bao lâu thì chuyện đã xảy ra.

Vài ngày sau.

Chính xác là khoảng 50 tiếng kể từ lần chạm mặt ở khu phố luật sư.

Tôi đã nói chuyện với thợ săn hạng 1 Hàn Quốc và nhận lời sửa một món trang bị cấp huyền thoại.

Không lâu sau, tôi gặp lại chủ nhân để trao trả món đồ đã được phục hồi.

Thế nhưng, trong lần gặp thứ hai này, chàng trai tóc đen bỗng tấn công tôi.

Đúng vậy, tấn công.

Không chỉ là một cú đánh thử, mà Jung Ha-sung còn dùng đủ loại trang bị để cố gắng trói tôi lại…

‘Cái quái gì vậy, như sét đánh ngang tai thế này?’

Tất nhiên, nói cho rõ thì chuyện bị một người Trái Đất tập kích chẳng khó gì để một đại ma pháp sư như tôi chế ngự.

Nhưng lúc này, điều tôi thấy chỉ là một mối nghi vấn thuần túy.

Cạch.

Tôi trói đối phương lại bằng [Trói buộc], khiến cậu không thể cử động, rồi chìm vào suy nghĩ.

Kể từ khi sinh ra trên Trái Đất, quả thật chưa bao giờ có một ngày yên ả. Vậy mà lần gặp này, tại sao Jung Ha-sung lại hành xử kỳ quặc như vậy?


Buổi sáng.

‘Hừm.’

Khoảng thời gian sau khi kẹt xe buổi đi làm đã giảm bớt.

Nếu theo kế hoạch ban đầu, lúc này tôi đã trao lại món huyền thoại vừa sửa, rồi vui vẻ tán gẫu với người quen.

Nhưng do thợ săn đại diện quốc gia Hàn Quốc đột nhiên có hành vi gây sốc…

Tôi buộc phải xóa toàn bộ lịch trình và bắt đầu một nhiệm vụ mới.

‘Nếu cảnh này mà lọt vào mắt thường dân thì tiêu đời.’

Bịch.

Trói gọn vị anh hùng tóc đen bằng [Trói Buộc], tôi đưa cậu đến một phòng tập thể hình có thiết kế quen thuộc.

‘May mà điểm hẹn lại chính là chỗ này.’

Tôi vốn cũng muốn kiểm tra xem trang bị đã sửa có hoạt động tốt trong tay người Trái Đất không.

Nên mới cố ý thuê riêng nơi này.

Giờ thì chàng trai tóc đen ấy đang bị trói như con sâu bằng những sợi dây sáng rực.

Xét về việc tránh ánh mắt công chúng, quả là lựa chọn địa điểm không thể hoàn hảo hơn.

“Phù.”

Di chuyển xong, giờ là lúc thẩm vấn bị cáo.

“Này, Jung Ha-sung… Mà vừa rồi, sao mới nhìn thấy mặt người ta đã lao vào thế hả?”

Tôi thật lòng hỏi, rốt cuộc hôm nay cậu ta bị gì.

Vài giây sau—

Người đang ngồi quỳ trên sàn phòng tập trầm ngâm chốc lát, rồi mở lời:

“Thợ săn Kim là một người rất kỳ lạ.”

Người vừa đánh lén, vừa tấn công người từng là ân sư của mình giữa ban ngày, lại đưa ra một lý do khó tin.

“Nhìn như thể anh đang sống trong trạng thái không tỉnh táo, tôi không thể chịu nổi nên mới làm vậy.”

“Cậu đang nói cái gì vậy.”

“Trước tiên, tôi xin lỗi. Thật ra hôm đó, lúc gặp ngài trước văn phòng luật sư, tôi đã vô tình nghe lén một đoạn cuộc gọi của anh.”

Chàng trai bị trói vẫn bình tĩnh nói tiếp.

“anh đang soạn di chúc… Trớ trêu thay, tôi lại nghe đúng đoạn đó.”

Có lẽ đây là hệ quả của việc bị văn minh Trái Đất cuốn hút quá sâu?

Dù vậy, mỗi lần nói chuyện với Kang Chang-ho, tôi đều chú ý tránh dùng từ ngữ nguy hiểm, luôn nói vòng hoặc lược bỏ để không lộ mình là người Alphauri.

‘Âm lượng cũng rất nhỏ, chắc chẳng nghe được lời của Kang Chang-ho đâu nhỉ?’

Vậy mà nghe cậu nói đã nghe lọt được đúng đoạn tôi nói về di chúc, tôi không khỏi trợn mắt.

‘Đúng là chỉ nghe được mỗi đoạn di chúc’

Giờ thì phải xử lý thế nào đây?

“Cậu lén tới gần nên tôi không để ý, vậy ra cậu cũng nghe được đoạn đó.”

“Xin lỗi.”

“Không sao, tôi cũng không coi đó là bí mật gì to tát, nên không cần xin lỗi.”

“….”

“Nhưng xin lỗi, cậu đang hiểu lầm tôi đấy.”

Tôi định bình tĩnh giải thích về chuyện di chúc.

Nhưng Jung Ha-sung lại không nghe, lập tức nổi khùng như thiêu thân.

“Tôi biết ngay là anh sẽ nói thế mà!”

Cậu thở hổn hển, lớn tiếng:

“Bớt viện cớ đi! Thật sự anh nên nhập viện ngay lập tức!”

Nhập viện à…

Khoảnh khắc đó, không hiểu sao tôi lại nhớ đến lần đầu gặp cậu ta.

“Dù sao tôi cũng đoán trước được anh sẽ phản ứng như vậy, nên mới chuẩn bị cả vật phẩm gây ngủ này!”

“Cậu có biết bắt người trái phép thì bị phạt bao nhiêu năm không…”

“Chứ anh thì sao, sao lúc nào cũng đối xử với tôi như thế hả? Lúc nào cũng khéo miệng giải thích này nọ, nhưng đến lúc nhìn lại thì tôi thấy anh có vấn đề nhiều lần rồi. Cứ như thể tình hình của chúng ta lúc nào cũng quay vòng chỉ vì ngài vậy!”

Tôi muốn giải thích rất nhiều điều.

Nhưng hiện giờ, khi một pháp sư đứng đầu hệ Hỏa đang nổi gân cổ quát mắng, tôi đành im lặng lắng nghe.
 

Bình Luận (0)
Comment