Dù sao thì, vì nhiều lý do, tôi đã ghi nhớ khá nhiều thông tin về sinh vật mà Kang Chang-ho hoàn toàn không biết.
Đợi một lát, cuộc trò chuyện lại tiếp tục.
“Có lẽ ngay cả hậu duệ của chúng ta ở bên kia vũ trụ cũng chẳng thật sự biết mình đang nhét cái gì vào trong hầm ngục đâu.”
Đúng như lời vừa nói, có thể những kẻ luôn nhăm nhe Trái Đất cũng chẳng buộc phải nắm rõ toàn bộ sản phẩm phụ trong cánh cổng.
Nếu hiện tượng gọi là [Hầm Ngục] vốn chẳng phải công thức tính toán tinh vi, mà chỉ là một biện pháp chắp vá vội vã để né tránh thảm họa—
Thì đương nhiên sẽ kéo theo đủ loại lỗi lầm và sai sót.
‘Trong ngục cũng thường tìm thấy lắm trang bị kỳ dị, thứ mà người Trái Đất khó lòng sử dụng. Nghĩ lại, hẳn cũng là hệ quả từ sai số trong tự động hóa ma pháp. Rốt cuộc thì [Sáng tạo không gian] vốn là loại thuật tốn kém thời gian và tài nguyên đến mức chẳng thể chăm chút cho từng chi tiết.’
Quê hương tôi đã trải qua 3.000 năm.
Ấy vậy mà ma pháp vẫn luôn là môn học chất chồng lên vô vàn thất bại.
Trò chuyện thế này, bức tường bất khả xâm phạm mang tên “người Alphauri sau 3.000 năm” bỗng dần trở nên khác đi trong mắt tôi.
Trong khi tôi còn đang chìm vào suy nghĩ—
“Dù sao thì, thực thể của bọn chúng mà lại lỏng lẻo hơn ta tưởng… thật may mắn.”
Hóa ra hắn cũng vừa chạm đến cùng một kết luận.
Ngồi gần chiếc bàn, Kang Chang-ho buông thõng một câu.
“Nhưng dẫu yếu ớt thế nào, nếu loài trí tuệ cao kia liên tục bị phát hiện quanh đây, thì cũng bắt đầu thấy bất an rồi.”
Khụp.
Mái tóc xanh lam khẽ lay, hắn ngồi giữa đống dược phẩm lạ lẫm, thản nhiên nhấp một ngụm cà phê—không biết đầu óc có bình thường không nữa—rồi tiếp tục.
“Cũng giống như cậu lợi dụng chế độ [Người hộ vệ], nếu bọn chúng điên cuồng liều mạng mà xé rào tung hết sức mạnh, thì chẳng khó để gây ra tổn thất hủy diệt.”
“Lợi dụng gì chứ.”
“Nếu người Trái Đất không tiến hóa nhanh như họ kỳ vọng, thì bên kia có khi nổi giận mà ném thẳng một quả hạch tâm ma pháp (~ bom nguyên tử) xuống đây cũng nên.”
Không có thì phá hủy.
Cái lối suy nghĩ trẻ con ấy, đâu chỉ riêng nhân loại mới có.
Tôi hoàn toàn hiểu điều Kang Chang-ho vừa nói, nên cũng giữ lời ít lại.
Dù mùi cà phê bốc quanh hơi khó chịu, nhưng so với khói thuốc thì vẫn còn dễ chịu hơn, nên tôi mặc kệ.
“…Quả nhiên ngài kỹ sư cao minh. Mà cái ‘bình chứa dự phòng’ cho tôi, vẫn chưa tìm ra được sao?”
Đối phương, đôi mắt [Rồng] chẳng hề dao động, đáp.
“Không cách nào tìm được một thân thể ngang tầm Kim Gi-ryeo cả.”
Một tin buồn nối tiếp.
“Bởi bản thân cấp S vốn dĩ là thế. Tính trên toàn nhân loại thì số lượng ít đến mức chẳng gom nổi vài người—”
“Ít đến mức?”
“Hơn nữa, bọn họ lại cực khó chết.”
“Chuẩn thật.”
“Trái Đất thì vi khuẩn và virus còn chưa thức tỉnh, nên cứ hễ đạt đến cấp S thì gần như miễn dịch với bệnh tật. Vậy nên rất phiền.”
Cạch.
Chang-ho đặt chiếc cốc hình trụ xuống bàn, dồn ánh mắt lại.
“Phần lớn cấp S đều quá khỏe mạnh, còn nếu có kẻ chết đi thì cũng thường bỏ mạng trong tình trạng vô cùng thảm khốc.”
“…”
“Cho nên việc lấy được một thân thể bền chắc từ tự nhiên… đúng là chuyện mong manh, cậu biết, tôi cũng biết.”
[Mắt Rồng] chợt nhìn lên khoảng không.
“Lần này cũng vẫn là mối nguy từ Cổng cản trở chúng ta.”
“…”
“Các hầm ngục Cấp EX cùng đủ loại quái vật cấp cao vốn dĩ đã khiến kế hoạch luôn biến số.”
“Vậy rồi sao?”
“Nhưng nếu hiện thực hóa được phương án ‘đóng toàn bộ cổng’ mà tôi đưa ra ngay từ đầu, thì mọi vấn đề đều sẽ sạch sẽ biến mất. Đại pháp sư, ý kiến của ngài vẫn thế chứ?”
Hắn cố tình vòng vo, chỉ để mỉa mai.
Nhưng câu trả lời của tôi, tất nhiên chẳng khác gì trước đây.
“Ngay từ đầu, đó vốn chẳng phải lựa chọn trong tay chúng ta.”
Kang Chang-ho nhếch môi, cười khẩy.
“Thế thì… gom hết lãnh đạo các quốc gia lại mở hội nghị trực tuyến à?”
Một giọng điệu châm biếm.
“Thôi đi, thôi đi.”
“…”
“Lemming. Dân bản xứ ở đây chỉ để bàn mấy chuyện kinh tế vặt vãnh mà cũng phải mất cả năm trời.”
“…”
“Thế thì để họ tự quyết định kiểu này, có lẽ phải đợi đến khi mặt trời này nổ tung chứ chẳng phải song tinh đâu mới ra được kết quả.”
Nhìn kỹ thì cái gã này—
Từ nãy đến giờ thái độ rất chi là hống hách.
“Dù gì thì, bọn Alphauri sau 3.000 năm cũng đang đầu tắt mặt tối. Chúng ta đã chứng minh điều đó cả chục lần qua việc mổ xẻ xác rồi còn gì.”
“Ý anh là gì?”
“Thế mà còn cố chấp ôm lấy những suy nghĩ kém hiệu quả.”
Chậc chậc.
Kang Chang-ho khẽ lắc đầu. Động tác hiếm thấy.
“Ở mức này, ngay cả đám Trái Đất cũng sẽ muốn làm theo đề án tôi đưa ra thôi.”
“Hả?”
“Bảo vệ một số ít dân số mà lại đem 100% ra đặt vào hiểm cảnh. Thật chẳng hiểu nổi trò ngu xuẩn gì thế nữa.”
Đến nước này, tôi cũng có điều muốn nói.
“Này, kỹ sư. Anh nghĩ tại sao ngay từ đầu tôi lại ra mặt làm tất cả chuyện này?”
Một câu hỏi bật ra đột ngột.
Lúc đó, Kang Chang-ho có vẻ định trả lời gì đó, nhưng tôi đã cắt ngang.
“Người Trái Đất là nạn nhân.”
“Nạn nhân?”
“Trong cuộc xâm lược hành tinh lần này, hiếm hoi lắm mới có tình huống mà họ hoàn toàn chẳng hề sai, dù chỉ một chút. Từ khởi đầu cho đến diễn biến ở giữa, xét toàn bộ sự kiện thì chỉ có bọn ngoại lai Alphauri là liên tục gây hại, một chiều thôi….”
“Rồi sao.”
“Thế mà anh, cũng là sinh vật từ nơi xa lạ đến, lại chẳng hề thấy bất công gì à?”
Nhân tiện nói luôn, câu trả lời của Kang Chang-ho cho câu hỏi này chỉ vỏn vẹn: “Không.”
Dù sao thì tôi cũng đã đoán trước hắn chẳng có chút lương tâm nào, nên không bận tâm nhiều, tiếp tục nói.
“Ít nhất, tôi vẫn cảm thấy mình có chút trách nhiệm với việc Trái Đất thành ra thế này. Tất nhiên, cũng chẳng thể nói là hoàn toàn không có lòng trắc ẩn.”
Nghe vậy, Kang Chang-ho chỉ nhún vai nhẹ.
Đó chính là cách hắn bỡn cợt, châm chọc.
“Hơn nữa, tôi vừa nghĩ ra một cách, có vẻ không cần phải giết sạch tất cả người thức tỉnh. Chỉ cần mình tôi chịu khổ một chút là được….”
“Hả?”
“Đâu cần chúng ta phải đi giúp người ta làm cái trò diệt chủng người Trái đất chứ. Cậu thấy sao?”
Dù sao thì hướng đi đã được định, nên tôi nhân dịp này công khai ý định của mình.
“Cụ thể để bắt đầu sẽ cần kha khá thời gian, nhưng tôi đã có kế hoạch rồi, kỹ sư.”
“Nói thử xem.”
“Tôi định sẽ tiên hạ thủ vi cường, đánh Alphauri trước.”
“…!”
“Cứ co cụm trên Trái Đất mà chỉ chờ phòng thủ thì quá bất lợi cho chúng ta.”
“Lập luận đó thì tôi hiểu.”
“Bọn chúng có thể xuất hiện bất ngờ ở bất cứ đâu ngay lúc này. Nếu cứ để xảy ra mấy cuộc chiến cục bộ nhỏ lẻ liên miên, thì đến lúc phòng thủ cũng sẽ đến giới hạn thôi.”
“Tôi cũng biết chỉ bị động mà tiếp nhận chiến đấu thì nguy hiểm. Nhưng có phương pháp nào để tiên phát chế nhân (đi trước một bước) một hành tinh quái vật như thế sao…?”
Sau một hồi trao đổi, Kang Chang-ho nêu thắc mắc.
“Thông thường thì đúng là không có.”
Tôi đáp.
“Nhưng tình cờ tôi lại có cơ hội rèn luyện trước một kỹ thuật cần thiết.”
Nghe thì có vẻ hay ho.
Nhưng thực ra chẳng có gì đáng để phấn khích.
“À mà, tiện hỏi luôn. Kỹ sư này, với cái cơ thể đó, anh có mơ khi ngủ không?”
Tôi nói chậm rãi, thì Kang Chang-ho hơi nhướn mày.
Thể hiện rõ sự ngạc nhiên.
“Không.”
“Ra vậy.”
“Ngủ chỉ là lãng phí vô ích, nên tôi thường cực lực cắt giảm. Dù vậy, thỉnh thoảng cũng nghỉ ngơi dài hơn một chút, kiểu phản động*….” (người ta kêu ổng đi diệt quái đi thì ổng ko chịu và ổng sẽ chọn đi ngủ)
Sau khi lời hắn trôi qua, tôi mới chậm rãi mở miệng.
“Vốn dĩ thế mới là bình thường. Và nếu lấy trạng thái bình thường làm chuẩn, thì Alphauri chúng ta vốn là giống loài rất lười biếng.”
Những điều sắp kể đây khá riêng tư.
Cũng vì chủ đề hơi lập dị, nên tôi chưa từng nói ở đâu.
“Nói đúng hơn, chúng tôi hầu như chẳng thể nào có cảm giác sốt ruột hay cấp bách.”
Cũng dễ hiểu thôi, vì đó là một chủng tộc đã nắm được bí quyết kéo dài tuổi thọ.
“Giống như hệ quả tất yếu đi kèm khi động vật trở nên sống lâu ấy….”
“Ờ thì, mãi đến giờ khi sự cố ập đến tôi mới có thêm động lực. Ngẫm lại thì, mấy năm sống ở Trái Đất, tôi cũng đã lãng phí đời mình kha khá rồi.”
“Anh còn từng đi tù nữa. Còn tôi, ngay từ hồi sống ở quê nhà cũ đã nhận thức rõ tại sao lười biếng lại là tội.”
Tôi đảo đôi mắt tam bạch, nhìn quanh khung cảnh phòng thí nghiệm.
“Để tránh bản thân sa vào lười nhác, tôi đã dùng một liệu pháp sốc.”
“Liệu pháp sốc?”
“Chính là giấc mơ.”
Tôi tiếp tục, không nhìn vào đối phương.
Mà thế cũng chẳng hề bất lịch sự, vì cả tôi lẫn hắn đều thuộc giống loài coi trọng thính giác hơn thị giác.
“Tôi mơ ác mộng hằng đêm.”
“…”
“Tôi cố tình gặm nhấm ký ức mất đi một người bạn thân, lặp lại mỗi ngày. Nhờ vậy, mỗi khi tỉnh dậy buổi sáng, tâm trạng tôi đều cực kỳ khó chịu.”
“…”
“Nhưng chính nỗi sợ đó lại là roi vọt thúc ép tôi, để cuối cùng cũng gặt hái được thành quả.”
“…”
“Nếu cứ tự an ủi rằng đã có một cuộc đời thứ hai, rồi sống chậm rãi hưởng thụ như giống loài trường sinh, thì tôi chẳng thể nào phân tích được linh hồn.”
Thành thật mà nói, tôi gần như nghi ngờ tất cả những chuyện này đều do trời sắp đặt.
Bởi vì tất cả đều khớp nhau hoàn hảo.
“Nếu không bị mắc kẹt trong cái cơ thể rác rưởi chỉ phát huy nổi sức mạnh cấp F, rồi phải chịu muôn vàn khổ sở, thì mọi chuyện chắc đã bị chậm ít nhất cả trăm năm. Chắc chắn là vậy.”
“…”
“Nếu tôi vẫn giữ tính cách thong dong, thì chuyện trao đổi bí mật với cậu cũng phải lâu lắm nữa mới xảy ra.”
“…”
“À mà, nói hơi dài rồi. Dù sao ý chính là: nhờ cắt giảm giấc ngủ, đổ cả máu và mồ hôi vào [Phục sinh], tôi cuối cùng đã nắm rõ bản chất của linh hồn!”
“…”
“Kết hợp kỹ thuật này với đặc tính của Trái Đất, chúng ta hoàn toàn có thể quét sạch quân xâm lược kia.”
“Vậy à?”
“Bên kia, hễ thân thể bị phá hủy là chết ngay. Còn chúng ta, những kẻ tái sinh thành công, ít nhất còn có thể cử động chút đỉnh trong trạng thái linh hồn. Đó là lợi thế tuyệt đối. Hãy thử đi.”
Nhưng phản ứng của đồng đội duy nhất lại hời hợt.
“Cậu tự mình làm đi….”
“Hả?”
Không hiểu đó là đùa hay thật.
Kang Chang-ho nhếch mép một bên lên, để lộ lúm đồng tiền, giữ thái độ mập mờ.
“Xin lỗi, nhưng tôi bây giờ còn đang nghĩ có nên cắt đứt quan hệ với cậu không đây.”
“Ồ thế à?”
“Người mà tôi muốn đồng hành vốn là một đại pháp sư máu lạnh, dù có đâm cũng không chảy ra một giọt máu.”
“Tiếp tục nói xem.”
“Nhưng dạo này cậu lại quá… phải nói là hy sinh bản thân quá mức? Cứ thế này, chẳng khéo bị dính líu, tôi cũng vạ lây mất.”
Kang Chang-ho tiện tay nhấc cái tách cà phê gần đó lên.
Hẳn là một động tác mang tính thách thức.
“Ý anh là muốn một mình giết sạch toàn bộ người thức tỉnh sao?”
“Miễn là đại pháp sư còn sống thì không thể. Mà dù cậu có chết, tôi một mình cũng chẳng làm gì được.”
“Hừm.”
“Có điều, xem ra con đường chúng ta chọn đã bắt đầu khác nhau. Tôi nhắc cậu trước vậy.”
“Khác đến mức nào mà….”
“Ít nhất, tôi không thể ôm hết mọi thứ như cậu. Nếu cần phải hy sinh, tôi sẽ chấp nhận.”
Nghe đến đây, tôi thấy thật vô lý.
“Này, nghe thế nào thì anh đang biến tôi thành thánh nhân đấy nhỉ.”
“Hử?”
“Nhưng xin lỗi nhé, tôi cũng có tham vọng ích kỷ của riêng mình. Khi chuyện này kết thúc yên ổn, tôi sẽ về hưu như mơ, rồi sung sướng trở lại với bản tính lười biếng.”
Nhân tiện đang nói, tôi thêm luôn:
“Lúc đó, cho dù có chiến tranh hạt nhân nổ ra, tôi cũng mặc kệ.”
“…”
“Vì đó là chuyện của người Trái Đất. Còn tôi, cuối cùng sẽ thành một kẻ ăn không ngồi rồi đúng nghĩa!”
Nhưng Chang-ho vẫn chẳng mấy bận tâm.
Từ lúc nào đó, hắn đã hoàn toàn mất hứng thú với cuộc trò chuyện, chỉ ngồi nhâm nhi cà phê.
Cũng may hôm nay tôi có việc đã hẹn nên phải đi.
Ngắm nhìn thái độ hời hợt của đối phương, tôi khẽ tặc lưỡi.
Nghĩ lại thì, giống loài Alphauri này, hễ khác thế hệ một chút là lại càng vô lễ như thế đấy.