“Như vậy đã đủ thành ý chưa?”
Người và linh sủng hợp làm một, cái khác có thể làm giả nhưng công pháp lại không lừa người.
Mạc Hải Lâm chấn động gật đầu, cúi người nói: “Bái kiến đại chưởng môn.”
Bởi vì động tác của hắn mà những thành viên Quang Phục Hội đang ấn nấp chỗ tối trong quán rượu cũng nhao nhao đi ra, mặc dù trong nội tâm bọn họ vẫn không thể tin được, nhưng vẫn hành lễ theo Mạc Hải Lâm.
Kỳ Niệm Nhất lúc này mới ngồi xuống, thu hồi yêu khí của mình, hài lòng nói: “Nếu đã như vậy thì nói chuyện chính sự đi.”
Giọng nói Mạc Hải Lâm khàn khàn, đáy mắt tràn ngập nghi ngờ và khó hiểu: “Ngươi... rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Kỳ Niệm Nhất đã xác định Tiêu Dao Du nói không sai.
Một ngàn năm trước, linh tu bị tổn hại nghiêm trọng, tất cả môn phái linh tu nhỏ đều hợp nhất đến Thất Tinh Môn để cầu mong che chở.
Quang Phục Hội hiện giờ chỉ đổi cách xưng hô, bên trong vẫn đều là môn nhân Thất Tinh Môn.
Như vậy thì, mọi chuyện dễ làm hơn nhiều.
Phi Bạch ý thức được Kỳ Niệm Nhất muốn làm gì, giọng cười của hắn truyền đến: “Lá gan thật lớn, ngươi muốn lợi dụng cả ba nhà à.”
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh trả lời: “Thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu ta không tận dụng cục diện này, thật đúng là lãng phí.”
Người của quán rượu mặc dù thừa nhận thân phận chưởng môn của nàng, nhưng sau khi hành lễ lại trốn vào chỗ tối.
Kỳ Niệm Nhất dùng Thiên Nhãn dò xét vị trí đứng của bọn họ một phen, quả nhiên, đám người này cũng không dễ dàng dỡ bỏ phòng bị như vậy, vẫn đối đãi với nàng như kẻ địch.
Nàng cũng không thèm để ý mà chỉ nhướng mày, tựa hồ chắc chắn Mạc Hải Lâm sẽ đồng ý yêu cầu của nàng.
“Ta sẽ tham gia Thánh Huy Hội của Lạc Anh Thần Điện vào tháng ba, giành lấy vị trí Thần Tử của Lạc Anh Thần Điện.”
Thần Tử của Lạc Anh Thần Điện có địa vị cực cao, cũng giống như địa vị của Phật Tử ở Phật quốc, ngoại vai trò là biểu tượng tinh thần, còn có thể nắm giữ thế lực nội bộ của Lạc Anh Thần Điện.
Điều quan trọng nhất là nàng có thể tiếp xúc với phong ấn không thấy mặt trời bên trong Lạc Anh Thần Điện, phong ấn này chỉ có Thần Tử mới có thể chạm đến, đây là mục đích trọng yếu của chuyến đi này --- Di hài Bạch Trạch lưu lại ở Nam Cảnh.
Nhưng nếu chỉ như vậy thì tình thế của nàng ở Nam Cảnh khó tránh khỏi có chút bị động, vậy nên nàng nhất định phải thành lập quan hệ với Quang Phục Hội trước.
Kỳ Niệm Nhất thản nhiên nói: “Ta biết chuyện này ngươi không làm chủ được, cho các ngươi thời gian bảy ngày, để thủ lĩnh Quang Phục Hội tới nói chuyện với ta.
Bất quá trong vòng ba ngày này, ta sẽ tặng các ngươi một phần đại lễ, đến lúc đó đừng lãng phí cơ hội a.”
Nàng để lại một tờ truyền âm phù, truyền âm phù này sẽ tự động tiêu hủy sau khi truyền đi, nên không ai có thể truy tung hướng truyền âm thông qua văn phù.
Sau khi nàng đi, trong quán rượu nhỏ nổ tung.
Các thành viên còn lại xông lên vây quanh Mạc Hải Lâm nói: “Đại ca, nàng nói thật sao?”
Mạc Hải Lâm nắm chặt truyền âm phù trong tay, trầm giọng nói: “Công pháp không làm giả được, công pháp của nàng và chúng ta là cùng một mạch, thậm chí của nàng còn cao mình và hoàn chỉnh hơn chúng ta.”
Tiểu Thượng không nhịn được nói: "Nhưng vậy thì hoang đường quá, đại chưởng môn của Thất Tinh Môn là chức vụ tương đương với vị trí thủ lĩnh trong môn, muốn đi tranh cử Thần Tử của thần điện Lạc Anh?! Có ai không biết chúng ta và thần điện Lạc Anh đối đầu nhau mấy trăm năm rồi!"
Tất cả mọi người im lặng không nói gì.
Mặc dù nói như thế nhưng bọn họ cũng biết, nếu chuyến này đối phương thành công thì thật sự có thể lên làm Thần Tử.
Vậy Quang Phục Hội bọn họ có thể nắm giữ toàn bộ thần điện một cách gián tiếp rồi.
Mạc Hải Lâm nhắm chặt mắt lại, cất truyền âm phù vào.