Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 373 - Chương 373. Chương 373

Chương 373. Chương 373 Chương 373. Chương 373

Thượng Quan Hi mỉm cười với thành chủ: "Tân thành chủ, Thượng Quan gia chúng ta ở đây, không cần lo về tình trạng vết thương của người mang huyết mạch cửu phẩm đâu."

Sắc mặt Tân thành chủ âm u khó đoán.

Thượng Quan gia là gia tộc lớn theo y đạo nổi tiếng Thần Cảnh, nếu giờ phút này nàng ta lên tiếng ngăn cản, không cho Thượng Quan Hi mang người mang huyết mạch cửu phẩm đi thì chắc chắn sẽ bị hiểu lầm là nàng ta muốn tranh đoạt người mang huyết mạch cửu phẩm mà không từ thủ đoạn, chẳng màng đến vết thương của đối phương.

Đến lúc đó chắc chắn nàng ta sẽ bị thần điện Lạc Anh chất vấn.

Chỉ do dự trong nháy mắt, nhưng Thượng Quan Hi vẫn nhìn thấu được sự khó xử của nàng ta, cười nhẹ rồi thong thả hành lễ, sau đó nói: "A Ly, đi rồi."

Nữ tu cao bế Kỳ Niệm Nhất đi theo phía sau Thượng Quan Hi rời đi.

Tân thành chủ chỉ có thể nhìn hai chủ tớ Thượng Quan Hi nghênh ngang mang người mang huyết mạch cửu phẩm mà nàng ta luôn muốn đi mất, không quay đầu lại.

.....

Sau khi đám người Mạc Hải Lâm có liên quan thật sự trốn ra khỏi thành Dương Bắc, mới có người lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Bọn họ lập tức đổi sang cách ăn mặc không khiến người ta chú ý rồi nhanh chóng chạy tới mục đích, Tiểu Thượng nói với vẻ khó tin: "Chúng ta thật sự trốn ra được à? Đại ca, vừa rồi làm ta sợ muốn chết, còn tưởng là ngươi tính tự bạo thật đó, sao đột nhiên kết giới lại biến mất nhỉ."

Mạc Hải Lâm lạnh lùng nói: "Ta cũng không biết."

Nữ tu kia chỉ để lại một câu trong truyền âm phù - cào vai trái của ta.

Và không ngờ nó thật sự khiến kết giới biến mất.

Tiểu Thượng do dự nói: "Vậy chắc nàng ở trong thành sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu nhỉ?"

"Nguy hiểm?" Mạc Hải Lâm cười lạnh một tiếng: "Đánh một trận với chúng ta trước mặt mọi người, dứt khoát rũ sạch quan hệ giữa mình và Quang Phục Hội, còn một mình ngăn cản ta tự bạo vào thời khắc mấu chốt, cứu mọi người trong thành.

Chỉ trả giá một miệng vết thương ở vai trái, đã trực tiếp đứng vững gót chân giữa những thế lực lớn nhỏ khác nhau trong thành Dương Bắc."

"Đừng nói là nguy hiểm, có khi bây giờ nàng ta đăng như cá gặp nước đó, không biết sống tốt đến mức nào đâu."

Mạc Hải Lâm nghĩ mãi vẫn không ra.

"Một hòn đá ném hai chim, mưu kế vô cùng đơn giản nhưng cũng cực kỳ mạo hiểm, chỉ cần sai sót trong bất kỳ phân đoạn nào thì cũng có thể thất bại hoàn toàn, vậy mà nàng cũng dám cược một trận lớn như thế với người chỉ mới gặp lần đầu.

Tâm tính như thế, bên trong Thần Cảnh này, từ bao giờ lại có một người như thế."

Mạc Hải Lâm trầm giọng nói: "Tăng tốc độ bay lên, chúng ta cần phải nhanh chóng nói cho thủ lĩnh biết về sự tồn tại của người này."

.....

Kỳ Niệm Nhất vốn cũng không hôn mê bao lâu, sau khi tỉnh lại thì thấy bóng người màu tím nhạt bên cạnh là xác định, kế hoạch của mình đã thành công rồi.

Tòa nhà của Thượng Quan gia ở thành Dương Bắc là một trạch viện ba lối vào thanh nhã, vào lúc Kỳ Niệm Nhất tỉnh táo lại rồi ngồi dậy thì Thượng Quan Hi đang cúi đầu viết trước cái bàn cách đó không xa, nghe thấy động tĩnh, lúc này mới quay đầu nhìn lại, trêu chọc: "Năng lực khôi phục mạnh thật đấy, mới đó mà tỉnh lại rồi."

Kỳ Niệm Nhất: "Hôm nay cảm ơn."

Thượng Quan Hi cười khẽ rồi lắc đầu: "Người mang huyết mạch cửu phẩm đưa cơ hội hợp tác tới cửa, hôm nay ta cũng chỉ cần mang người về chữa thương là được, một vụ giao dịch rất có lời, không phải sao."

Phi Bạch hiện thân từ trong kiếm, chạm cũng không dám chạm vào vai trái bôi linh dược băng bó bằng băng gạc của nàng, đau lòng nói: "Từ trước tới nay ta chưa từng thấy ngươi chịu thương nặng như vậy bao giờ."

Kỳ Niệm Nhất cười nhạt ở trong lòng, nói: "Vết thương ngoài da thôi, đổi lấy con đường thênh thang bằng phẳng sau này, rất có lời."

Bình Luận (0)
Comment