Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 583 - Chương 583. Chương 583

Chương 583. Chương 583 Chương 583. Chương 583

Lư Thương Hải lo lắng mà lắc đầu: “Mấy ngày trước Vân đại phu nói muốn đến Xuân Khê Sơn thấy linh dược hiếm gặp, hắn cần phải đi hái thuốc, Mộ đại phu không yên tâm cho nên đi theo cùng, theo lý thuyết chắc là hai ngày nay hoặc mai sẽ trở về. Ta đã gửi truyền âm phù cho bọn họ, bảo cho bọn họ sau khi trở về thì lập tức chờ ở kiếm phái, Thâm Uyên quá mức nguy hiểm, hai y tu như bọn họ vẫn là đừng nên đi.”

Sở Tư Niên nghe vậy, giữa mày hơi hơi nhăn lại: “Lệnh truy sát của Thương Thuật Cốc đối với hai người bọn họ còn chưa huỷ bỏ.”

Lư Thương Hải u sầu nói: “Nhưng Xuân Khê Sơn ngay tại bên trong lĩnh vực của kiếm phái chúng ta, chẳng lẽ thực sự có người to gan như vậy, dám xông vào trong phạm vi lãnh địa của kiếm phái chúng ta cướp người?”

Sở Tư Niên nhíu mày nói: “Hy vọng không có.”

Chiến sự ở Thâm Uyên khẩn cấp, bọn họ không chậm trễ nữa, lập tức đi thẳng tới Thâm Uyên.

Xuân Khê Sơn Đông Châu, Cửu Phức Linh Lung Hoa ngàn năm khó gặp nở rộ.

Vân Giác chính là vì nó mà đến.

“Hoa này chắc là có thể giữ được mạng của nàng.” Vân Giác lo lắng sốt ruột: “Không biết hiện tại nàng thế nào.”

Mộ Vãn cầm đao canh giữ ở bên cạnh hắn, nhìn xung quanh.

Trong lòng nàng ta luôn có loại cảm giác không tốt.

Quả nhiên, giây tiếp theo lập tức có thanh âm tiếp lời của hắn.

—— “Nếu muốn biết nàng có khỏe không, không bằng tự mình đi xem.”

Mộ Vãn và Vân Giác đều thay đổi sắc mặt.

Thanh âm này bọn họ quá quen thuộc.

Là cốc chủ của Thương Thuật Cốc, Vân Nhất Phong.

Cũng là sư tôn nuôi lớn Vân Giác từ nhỏ.

Vân Giác đột nhiên đứng dậy, nháy mắt với Mộ Vãn.

—— Chạy mau.

Mộ Vãn không do dự, lập tức chạy trốn nhưng tu vi chênh lệch quá lớn, Vân Nhất Phong chỉ giơ tay thì đã ngăn cản được Mộ Vãn.

Trong lúc vội vàng, Mộ Vãn dùng lưỡi đao cắt bàn tay của mình, một lá bùa truyền âm phù từ tay áo rơi vào trong tay, sau khi bị dính máu, truyền âm phù lập tức bị đốt cháy.

Ánh mắt của Vân Nhất Phong cực kỳ lạnh lùng: “Rốt cuộc chờ được hai tên nghịch đồ các ngươi rồi.”

Hắn ta dường như ở chỗ này ôm cây đợi thỏ rất lâu, chỉ vì giờ khắc này. Vân Nhất Phong hoàn toàn không định nói nhiều với bọn họ, giơ tay định đánh chết bọn họ.

Vân Giác lập tức nói: “Sư tôn, hiện giờ chúng ta là kiếm hầu của Kiếm Tôn, ngài đụng đến bọn ta chính là muốn trở thành kẻ địch của Kiếm Tôn.”

Vân Nhất Phong lạnh nhạt nói: “Hôm nay ta dám đến đây chính là biết lão già Thanh Liên kia hôm nay không thể chú ý tới hai con sâu nhỏ như các ngươi, chỉ cần hủy thi diệt tích thì ai biết là ta ra tay.”

Chưởng phong lạnh lẽo buông xuống, Mộ Vãn hung hăng mà nhìn hắn ta, đột nhiên nói: “Ngươi không dám giết chúng ta.”

Đôi mắt của Vân Nhất Phong nheo lại: “Ồ?”

Khóe miệng của Mộ Vãn lộ ra một nụ cười sảng khoái: “Ta phong ấn bí mật của ngươi trong lá bùa trói buộc với mệnh phù của ta và sư huynh, khi chúng ta chết thì lá bùa ghi lại bí mật của ngươi sẽ đưa đến trong tay chưởng môn của toàn bộ các thế lực lớn trên đại lục, khi đó bí mật của ngươi còn giữ được hay sao, cốc chủ?”

Sắc mặt của Vân Nhất Phong khó coi.

Hắn ta biết nữ nhân điên này nói sự thật.

“Ngươi cũng dám vi phạm lời thề tâm ma?” Vân Nhất Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Mộ Vãn không thèm để ý mà nói: “Mệnh cũng không còn, tóm lại cũng không đợi được ngày có tâm ma kiếp kia, ai còn để ý nhiều như vậy.”

Sắc mặt của Vân Nhất Phong âm trầm sau một lúc lâu, giơ tay vung lên nhấc lên một trận sương mù.

Sương mù qua đi, hắn ta mang theo Mộ Vãn và Vân Giác đang hôn mê, biến mất ở Xuân Khê Sơn.

Giờ phút này, các đại thế gia ở Tây Châu cũng tập hợp lại dưới sự dẫn dắt của Minh gia.

Minh Nhiên mặc một bộ đồ đỏ, trường kiếm sau lưng cũng là màu đỏ thẫm tươi đẹp.

Bình Luận (0)
Comment