Mỗi một bước của nàng ta, đều có thể nghe được tiếng trống trang trọng vang lên trên bầu trời Thâm Uyên, cũng làm chậm thế công của sinh vật Thâm Uyên lại.
Thừa dịp này, các Dự Bị Doanh Thần Cơ của Ngọc Sanh Hàn đã chuẩn bị rất lâu bước vào kết giới.
Tu vi của bọn họ không kịp nhưng số lượng đông đảo, trong lúc nhất thời, chiến cuộc lại thật sự giảm bớt.
Chiêu thức độc môn Xuy Mộng Đông Phong của Ngọc gia mang theo một trận lạnh lẽo, người của Ngọc Sanh Hàn bổ sung chỗ trống bên kia.
Kiếm quang ở phía đông tập hợp, đệ tử của Thanh Liên Kiếm Phái bày Thanh Liên kiếm trận, kiếm phong lạnh lẽo phá vỡ mây đen trên không trung.
Những kẻ điên gia nhập chiến đấu trực tiếp áp chế thế công mãnh liệt của Thâm Uyên.
Yến Hoài Phong rốt cuộc có thể thở ra một hơi.
Dưới đáy Thâm Uyên đột nhiên vang lên vài tiếng gào thét âm u quỷ dị.
Thanh âm kia mơ hồ giống như nói mê, gần như cùng lúc, tất cả những người đứng ở bên cạnh Thâm Uyên đều cảm nhận được lực lượng khủng bố đánh thẳng thần hồn kia.
Các sinh vật Thâm Uyên dường như đã bị thanh âm này kêu gọi.
Chúng nó tụ tập ở trên thang trời, cũng phát ra tiếng gào rống thê lương dữ tợn đáp lại.
Sau đó, tốc độ của thế công lấy mắt thường có thể thấy được trở nên càng thêm mạnh mẽ.
Ngọc Sanh Hàn thậm chí cảm giác được hàm răng sắc bén của một con quỷ quái suýt chút nữa cắn đứt cổ của mình.
Trong thời gian ngắn, trời lặn mưa phùn gió thổi qua.
Ngọc Sanh Hàn cảm giác kiếm quang quen thuộc chợt đến, y phục màu xanh nhạt chợt lóe trước mắt hắn.
“Huynh trưởng, trên chiến trường cũng đừng thất thần!”
Trong lúc Khoái Ý Kiếm biến hóa, kiếm của Ngọc Trùng Cẩm mang theo gió mạnh cuồn cuộn nghiêng xuống, hung hăng chém về phía thang trời.
Phương bắc xa xôi, Phật quang cuồn cuộn tràn ngập trên không, đám ma tu cuốn màu máu kinh người lập tức nhảy xuống Thâm Uyên.
Lúc huyết chiến còn chưa dừng lại, Yến Hoài Phong đột nhiên phát hiện thế công của sinh vật Thâm Uyên hơi giảm bớt.
Hắn khó hiểu nhìn thoáng qua phía dưới, lại phát hiện yêu ma quỷ quái đều đang run rẩy.
Là run rẩy của sự hưng phấn.
Trong lòng tắn dâng lên một dự cảm không ổn.
Rất nhanh, tất cả mọi người trên chiến trường nhìn thấy trên không của Thâm Uyên có ba luồng sương đen tràn ngập, lại chậm rãi hiện ra ba hư ảnh hình người thật lớn.
Gần như mỗi hư ảnh hình người đều có cảm giác áp bách vượt qua Kiến Long Môn.
Bùi Hoằng run rẩy nói: “Đây, đây là cái gì…”
Yến Hoài Phong trước mắt tối tăm: “Thì ra ngày đó ta không nhìn lầm.”
Hắn trầm trọng nói: “Trên yêu ma quỷ quái và ảnh họa còn có kẻ địch càng đáng sợ.”
Bùi Hoằng hít sâu một hơi: “Ba bóng người, ít nhất đều là tu vi Thiên Thu Tuế, sao chúng ta có thể đánh lại.”
Lúc trong lòng mọi người có chút tuyệt vọng, thì một thanh cốt kiếm trắng nõn từ trên cao mà đến, lập tức xuyên qua ngực của hư ảnh hình người nọ.
Chuôi kiếm này cuốn theo kiếm quang chói mắt, dường như tất cả dơ bẩn trên thế gian dưới kiếm quang này đều không có chỗ nào che giấu.
Mọi người kinh hãi phát hiện phía nam bị sinh vật Thâm Uyên bao vây, gần như sắp xé mở phòng tuyến có một đám linh áp kinh người thổi quét mà đến.
Thế công của bọn họ tương đối mãnh liệt, gần như ngay lập tức xé toạc một cái khe trong miệng của đám sinh vật Thâm Uyên kia.
Những bóng người kia lay động, mênh mông cuồn cuộn mà đến.
Lấy khí thế vô cùng mạnh mẽ xâm nhập chiến trường Thâm Uyên.
Nhóm người từ phía nam xông vào chiến trường này, lấy khí thế cực kỳ mạnh mẽ quét sạch sinh vật Thâm Uyên đang tụ tập ở phía nam, lập tức đi vào trung tâm của chiến trường.
Từ không trung nhìn qua, thì nhóm người này có số lượng rất kinh người, ước chừng có gần một vạn người.
Người cầm đầu tóc bạc buộc cao, khẽ đung đưa trong gió.
Cổ tay nâng lên, chuôi cốt kiếm trắng nõn này vòng vèo trên không trung về tới trong tay của nàng.