Ở đây đã có không ít người nhận ra thanh kiếm kia.
Đặc biệt là mấy người đã từng tự mình so chiêu với thanh kiếm kia ở Nam Hoa luận đạo, chợt nhìn thấy thanh kiếm này đều khó có thể tin mà nhìn qua.
Là nàng.
Chỉ có thể là nàng.
Nhưng người nọ trên không trung có một đầu tóc bạc sắc bén, trước mắt không có lụa đen che chắn lộ ra một khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt màu vàng kim rực rỡ lấp lánh, lộ ra ánh mắt sắc bén như lưỡi dao ra khỏi vỏ của nàng.
Là nàng, nhưng lại không giống nàng.
Thần kiếm trở lại trong tay một lần nữa, Kỳ Niệm Nhất cầm kiếm mà lên, nhanh chóng chạy về phía chiến trường.
Nàng nhìn ba hư ảnh hình người thật lớn trên không trung, mỗi một hư ảnh cao lớn như ngọn núi nhỏ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là lực lượng hủy thiên diệt địa.
Ba bóng người này đã sắp đến Thiên Thu Tuế.
Nghĩ đến tin tức đạt được từ chỗ của Mặc Vô Thư, trong lòng Kỳ Niệm Nhất trầm trọng một chút.
Thanh âm của nàng theo linh lực bị khuếch tán, truyền đến trong tai của gần một vạn huyết mạch giả ở Nam Cảnh phía sau nàng.
“Hiện tại, có thể kích hoạt lực lượng huyết mạch của các ngươi.”
Phía sau nàng, các huyết mạch giả ở Nam Cảnh chia thành ba đội.
Người trong Thần Điện do Diêu Quang dẫn đầu, xuất thân thế gia thì có bùa của Tống Chi Hàng làm đánh dấu, những tán tu thì do Tông Phỉ dẫn đầu, một đội một chức.
huyết mạch trong co thể của mấy vạn người bắt đầu khởi động, trong nháy mắt ở phía dưới mí mắt của mọi người, tu vi của nhóm người này mạnh mẽ tăng cao hai tiểu cảnh giới.
Một vạn tia sáng đồng thời tràn ra, chói mắt đến làm cho người ta gần như không mở đôi mắt ra được.
Dưới sự chứng kiến của vạn người, tất cả mọi người vô cùng chấn động mà nhìn một màn này.
Huyết mạch Bạch Trạch điên cuồng tuôn ra ở phía trên Thâm Uyên.
Kỳ Niệm Nhất có thể thấy Thâm Uyên sâu không thấy đáy bộc phát ra lực lượng kịch liệt, tiếng nói mê lãnh lẽo quỷ dị nối gót tới.
Không ai có thể nghe hiểu ngôn ngữ của những thứ kia, nhưng bọn họ lại cảm nhận được tiếng nói mê kia tràn ngập sự khát vọng điên cuồng.
Khát vọng những người đột nhiên xâm nhập vào chiến trường Thâm Uyên này.
Nói xong, hai ngón tay của Kỳ Niệm Nhất sờ nhẹ thân kiếm Phi Bạch, phía sau nàng cũng xuất hiện một bóng người hư ảo, Phi Bạch xuất hiện ở phía sau của nàng, linh lực bàng bạc cuồn cuộn không dứt mà truyền vào trong cơ thể nàng.
Trong một cái chớp mắt, linh lực của nàng lại tăng vọt thêm một bậc thang.
Tu vi đạt tới Kiến Long Môn, kích hoạt lực lượng huyết mạch đã không thể lại trực tiếp đề cao tu vi.
Hiện giờ nàng là Xuất Sáo Cảnh, cách Tàng Phong Cảnh một tâm ma kiếp, giống như vực sâu.
Ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất lạnh nhạt mà bình tĩnh.
Giơ tay không chút do dự chém ra một kiếm mạnh nhất của nàng về phía giữa ba hư ảnh kia —— Trảm Nguyệt.
Cốt kiếm lạnh lẽo được tạo thành từ xương cốt của Bạch Trạch, sinh ra đã có lực lượng khắc chế mạnh mẽ đối với sinh vật Thâm Uyên.
Một chiêu Trảm Nguyệt này không còn như ngày thường, chém về phía thiên địa nhật nguyệt rồi lại chém ngược lại về phía cái bóng bao phủ nhật nguyệt trên Thâm Uyên.
Liên tục bảy đạo kiếm khí Trảm Nguyệt, một đạo mạnh hơn một đạo, lúc kiếm thứ bảy cuối cùng hung hăng chém ra vừa lúc mang theo sáu đạo kiếm khí cùng đi về phía trước.
Kiếm quang nổ tung vọt ra tầng mây, rốt cuộc vén lên một góc mây đen trầm trọng trên bầu trời Thâm Uyên, lộ ra ánh nắng ảm đạm.
Kiếm khí bay tới, chói mắt đến gần như muốn tái tạo một mặt trời.
Hư ảnh hình người nọ dường như tương tối sợ hãi kiếm của nàng, dưới một kiếm này, hư ảnh hình người bị đánh tan biến thành thành khói đen thoáng chốc tản ra.
Mọi người chỉ mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, giây tiếp theo đã phát hiện khói đen lại ngưng tụ lần nữa rồi hóa thành bóng người mờ ảo, không bị tổn hao gì.