Sáng thứ Hai. Bầu trời xám xịt như thể biết hôm nay có một điều gì đó sẽ xảy ra. An Nhiên đến lớp sớm hơn thường lệ. Cô không mong chạm mặt ai, chỉ muốn yên ổn ngồi ở chỗ, lấy sách ra ôn tập cho bài kiểm tra Sinh học sắp tới.
Nhưng khi cô bước vào lớp, Thanh Lam đã ở đó.
Ngồi giữa lớp, ánh mắt sắc lạnh lướt qua như thể đã chờ từ lâu. An Nhiên khẽ gật đầu chào lịch sự, rồi bước nhanh về chỗ mình. Nhưng khi cô vừa ngồi xuống, một bóng người bước đến.
Là Thanh Lam.
– “Bạn là An Nhiên đúng không?” – Lam mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ nhưng có gì đó khiến người khác không thoải mái.
– “Ừ, là mình.”
– “Mình là Thanh Lam, chắc bạn biết rồi. Mình… chỉ muốn nói chuyện chút thôi.”
An Nhiên im lặng. Trực giác mách bảo rằng đây không phải một cuộc trò chuyện vô hại. Nhưng cô gật đầu – như một cách chấp nhận thử thách.
Lam ngồi xuống ghế của bạn lớp bên cạnh, chống cằm nhìn cô:
– “Phong là người dễ khiến người khác ngưỡng mộ nhỉ. Nhưng cũng dễ khiến người khác hiểu lầm.”
Cô không nói trực tiếp, nhưng rõ ràng hàm ý đang chỉ vào An Nhiên. Câu nói mơ hồ ấy như một sợi dây, buộc người nghe phải tự suy đoán – và từ đó tự làm tổn thương mình.
An Nhiên vẫn giữ giọng bình tĩnh:
– “Bạn muốn nói gì?”
– “Không có gì đâu. Chỉ là… mình nghĩ bạn nên cẩn thận. Phong là người có quá khứ không đơn giản. Mình đã từng là một phần trong đó.” – Lam nghiêng đầu, cười khẽ – “Bạn có chắc mình hiểu hết con người cậu ấy không?”
An Nhiên siết chặt bàn tay dưới bàn, nhưng môi vẫn mỉm cười:
– “Nếu mình chưa hiểu hết, thì mình sẽ tìm hiểu. Cậu ấy đã chọn mình, và mình tin vào điều đó.”
Ánh mắt Lam lóe lên một tia gì đó. Không phải giận dữ – mà là thích thú.
– “Ừ. Mình chỉ muốn giúp bạn… tránh đau khổ thôi. Vì mình từng bị như vậy. Phong… không phải lúc nào cũng là người tốt đâu.”
Cô đứng dậy, bước đi với dáng vẻ nhẹ nhàng như chưa từng để lại vết xước nào.
Nhưng trong lòng An Nhiên, một vết xước đã thật sự hiện lên.
Những ngày sau đó
Thanh Lam bắt đầu xuất hiện ở khắp nơi. Cô không làm gì sai – không cố tình thân mật với Hoàng Phong, không nói xấu An Nhiên, cũng không làm lố. Nhưng chính sự “vừa đủ” ấy khiến An Nhiên mệt mỏi.
Buổi trưa, Lam ngồi ăn ở căng tin, đúng bàn kế bên bàn nhóm của An Nhiên – vô tình.
Tiết Toán, Lam hỏi bài Hoàng Phong – đúng lúc An Nhiên quay xuống lấy máy tính.
Buổi sinh hoạt lớp, Lam đề xuất một tiết mục hát đôi – và đề cử… Hoàng Phong cùng song ca.
Tất cả mọi thứ đều “vô tình” – và chính điều đó làm An Nhiên không thể nói gì, cũng không thể tỏ ra khó chịu. Nếu tỏ thái độ, cô sẽ thành “cô bạn gái nhỏ nhen”. Nếu im lặng, cô bị nuốt chửng bởi thế chủ động của Lam.
Những trò chơi tâm lý bắt đầu khiến cô căng thẳng. Cô ăn ít đi, học không tập trung, và bắt đầu nghi ngờ những điều mình từng chắc chắn.
Tin nhắn nặc danh
Tối thứ Tư. An Nhiên đang ngồi ôn bài thì điện thoại rung. Một tin nhắn từ số lạ:
“Cậu có chắc Hoàng Phong không giấu cậu điều gì không?
Cậu ấy từng hứa sẽ mãi mãi bên người khác đấy.”
Cô nhíu mày, nhắn lại:
“Ai đó?”
Không ai trả lời.
Sau đó, một bức ảnh được gửi đến.
Là một tấm hình mờ, chụp Hoàng Phong và một cô gái – có vẻ là Thanh Lam – đang đứng trước cổng trường cũ, tay đan tay.
An Nhiên ngồi lặng. Tim cô đau không phải vì tấm ảnh, mà vì sự mơ hồ trong lòng đang dần lớn lên.
Một trò chơi mà không ai nói luật
Chiều hôm sau, trong giờ ra chơi, An Nhiên bắt gặp Hoàng Phong ở hành lang. Cô định bước tới, nhưng chợt nghe tiếng Lam từ phía sau:
– “Cậu còn giữ sợi dây chuyền đó không?”
Phong khựng lại.
– “Tớ… đã cất đi rồi.”
– “Vẫn cất, chứ chưa vứt à? Cậu vẫn chưa dứt khoát được đâu, Phong.”
An Nhiên quay lưng bỏ đi trước khi Hoàng Phong có thể thấy cô đứng đó. Trong lòng cô, một câu hỏi vang lên:
“Mình tin vào cậu ấy. Nhưng liệu cậu ấy… đã quên quá khứ chưa?”
Đối mặt
Tối hôm đó, cô không chờ Hoàng Phong nhắn tin nữa. Cô chủ động gửi:
“Ngày mai ra sân bóng cũ nhé. Mình cần nói chuyện.”
Chiều hôm sau, họ gặp nhau nơi khán đài cũ – nơi từng là chốn trú ẩn của An Nhiên mỗi khi mệt mỏi.
– “Cậu ổn không?” – Phong hỏi, ánh mắt quan tâm.
– “Không ổn.” – Cô đáp thẳng.
– “Vì Lam?”
– “Vì tất cả.” – Cô nhìn thẳng vào mắt cậu – “Cậu có thể trả lời mình thật lòng một câu không?”
Phong gật đầu.
– “Cậu còn yêu cô ấy không?”
Im lặng.
– “Cậu không thể do dự như thế, Phong. Cậu không thể đứng giữa hai người.”
Cậu thở dài, ngồi xuống bên cô, hai tay chống ra sau, mắt nhìn lên trời:
– “Tớ không còn yêu Lam. Nhưng tớ vẫn… cảm thấy nợ cô ấy.”
– “Nợ gì?”
– “Nợ một lời xin lỗi. Nợ một sự rõ ràng. Tớ đã rời bỏ cô ấy khi mọi chuyện quá sức chịu đựng – mà không giải thích gì cả. Giờ cô ấy quay lại, tớ biết đó không phải ngẫu nhiên. Nhưng tớ không còn là người mà cô ấy cần.”
An Nhiên im lặng, lòng nhẹ đi một chút – nhưng chưa đủ để an tâm.
Phong quay sang, nắm tay cô:
– “Tớ không muốn mất cậu, An Nhiên. Nhưng nếu cậu không thể chịu được sự xuất hiện của Lam, tớ hiểu. Tớ không ép cậu ở lại.”
An Nhiên ngẩng lên, nhìn thẳng vào cậu:
– “Tớ sẽ không đi. Nhưng tớ cũng không tha thứ nếu một ngày nào đó cậu lung lay. Vì tình cảm của tớ không phải món đồ để đem ra thử nghiệm.”
Một khoảnh khắc yên lặng, rồi Hoàng Phong mỉm cười, nhẹ như trút bỏ được gánh nặng:
– “Vậy thì… ta cùng chơi. Đừng để ai điều khiển trái tim của mình, được không?”
– “Được.” – Cô gật đầu.
Thanh Lam không nói dối, cũng chẳng cần nói thật. Cô không tấn công trực diện – cô gieo nghi ngờ. Cô chơi một trò chơi tâm lý, và người yếu tim sẽ là người thua.
Nhưng An Nhiên không yếu đuối như trước nữa.
“Nếu trái tim là sân khấu, thì ai can đảm bước ra spotlight… mới là người chiến thắng cuối cùng.”