Sau chuyến dã ngoại, giữa không khí học hành trở lại và ánh nắng rực rỡ đầu tuần, An Nhiên và Hoàng Phong như bước vào một giai đoạn lặng thầm mà đẹp đẽ. Cả hai không công khai, cũng chẳng giấu diếm. Họ vẫn giữ nét riêng: ánh mắt lâu hơn khi nhìn nhau, cái gật đầu nhỏ giữa hành lang, một nụ cười nhẹ như mật ngọt đầu ngày.
Cả trường vẫn còn xôn xao về tin đồn “cặp đôi lạnh giá”, nhưng rồi dần dần, mọi người cũng quay về với việc học, kiểm tra giữa kỳ, bài tập nhóm…
Chỉ riêng An Nhiên biết, trong tim mình, mọi thứ không còn giống như trước nữa.
Cho đến một buổi chiều…
Buổi chiều định mệnh
Trường THPT Nho Quan A chào đón một học sinh chuyển trường mới – một cô gái có mái tóc dài màu hạt dẻ, đôi mắt sắc và thần thái không giống ai.
Tên cô là Thanh Lam.
Buổi chiều hôm ấy, Hoàng Phong nhận được tin từ lớp trưởng 11A1: sẽ có người mới chuyển về ngồi cùng bàn với cậu. Cậu chỉ “ừ” cho có, rồi quay về đọc sách. Cho đến khi người đó bước vào lớp.
– “Chào mọi người. Mình là Thanh Lam, học từ trường THPT Lê Hồng Phong chuyển về đây vì lý do gia đình.”
Cô gái ấy đứng thẳng, giọng rõ ràng, ánh mắt đầy tự tin.
Nhưng… Hoàng Phong thì bất động.
Cậu siết nhẹ quyển sách, ánh nhìn tối lại. Cậu không nói gì, không chào hỏi, chỉ nhìn cô như nhìn một hồn ma từ ký ức cũ.
Và Lam… cũng nhìn thẳng vào cậu.
Trong khoảnh khắc ấy, cả lớp 11A1 cảm nhận được một điều kỳ lạ: giữa hai người họ có gì đó rất không bình thường.
Thanh Lam bước về phía bàn của Hoàng Phong, ngồi xuống ghế cạnh cậu mà không xin phép. Cô mỉm cười, nhỏ giọng:
– “Lâu rồi không gặp… Phong.”
Cậu không đáp. Cậu đứng dậy, bỏ ra ngoài lớp.
Quá khứ trỗi dậy
An Nhiên không biết chuyện cho đến khi Linh gửi tin nhắn:
“Nhiên! Biết tin gì chưa? Có một nhỏ tên Thanh Lam chuyển vào lớp Phong. Nhìn như kiểu… cũ lắm rồi ấy. Và còn ngồi cùng bàn nữa!”
Tim cô chậm lại một nhịp.
Tối hôm đó, cô nhận được tin nhắn từ Hoàng Phong:
“Mai tan học, ra phía sau thư viện nhé. Tớ có chuyện muốn nói.”
Gặp nhau nơi cũ
Chiều hôm sau, gió nhẹ thổi qua sân trường, lá bàng rơi rụng. An Nhiên ngồi chờ ở phía sau thư viện – nơi họ từng trò chuyện lần đầu.
Hoàng Phong đến, tay đút túi quần, mắt không nhìn thẳng cô như mọi khi.
– “Tớ xin lỗi vì để cậu nghe tin đó từ người khác.”
An Nhiên khẽ lắc đầu:
– “Không sao. Tớ chỉ muốn biết… cô ấy là ai?”
Một khoảng lặng kéo dài. Rồi Hoàng Phong nói, giọng thấp:
– “Cô ấy là… người cũ. Là người tớ từng yêu.”
Tim An Nhiên thắt lại, nhưng cô giữ bình tĩnh.
– “Và giờ cô ấy chuyển đến… ngồi cạnh cậu…”
– “Tớ không biết trước. Tớ cũng không muốn.”
– “Cậu còn tình cảm với cô ấy không?” – An Nhiên hỏi thẳng.
Hoàng Phong không trả lời ngay. Ánh mắt cậu hướng về khoảng không phía xa, nơi ánh chiều chạm vào mái ngói.
– “Tớ không biết. Tớ đã từng yêu cô ấy rất nhiều. Cô ấy là người đầu tiên tớ mở lòng sau vụ ly hôn của bố mẹ. Nhưng rồi… cô ấy phản bội tớ. Đi nói xấu tớ khắp trường cũ, để lại một mớ tổn thương.”
Cậu dừng lại, quay sang nhìn An Nhiên:
– “Tớ đã mất niềm tin vào tình yêu… cho đến khi gặp cậu.”
An Nhiên không biết nên vui hay buồn. Cô ngồi yên một lúc, rồi hỏi:
– “Vậy bây giờ… cậu muốn gì?”
Câu hỏi ấy như dội vào lòng cả hai người. Nó không đơn giản, không dễ trả lời. Nhưng đó là câu hỏi cần thiết.
Hoàng Phong bước tới, ngồi cạnh cô. Giọng cậu dịu lại:
– “Tớ không muốn để chuyện cũ phá hỏng những gì tớ đang có với cậu. Nhưng tớ cũng không muốn giấu giếm. Cô ấy quay lại… và chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng.”
An Nhiên ngẩng lên, ánh mắt kiên định:
– “Tớ không sợ cô ấy. Tớ chỉ sợ… cậu dao động.”
Một câu nói thẳng như mũi kim đâm vào tim.
Hoàng Phong nhìn cô, im lặng hồi lâu. Rồi cậu nắm lấy tay cô, lần thứ hai – nhưng chặt hơn, chắc chắn hơn:
– “Tớ sẽ không. Nhưng nếu có lúc nào đó tớ yếu lòng… cậu cứ đánh tớ một cái thật đau.”
An Nhiên bật cười – một nụ cười nhẹ giữa chiều muộn. Và trong lòng cô, dù mây kéo đến… nhưng ánh sáng vẫn còn.
Cuộc sống học đường trở nên khó đoán hơn bao giờ hết khi Thanh Lam xuất hiện. Không chỉ là người yêu cũ của Hoàng Phong, cô còn là người có khả năng khiến quá khứ trỗi dậy và tương lai lung lay.
Nhưng giữa xung đột, An Nhiên và Hoàng Phong đã lựa chọn không né tránh.
“Tình yêu học trò không chỉ có hoa hồng và thư tình… …mà còn có cả quá khứ, thử thách và sự lựa chọn can đảm.”