Trường THPT Nho Quan A rộn ràng hẳn lên khi có thông báo: khối 11 sẽ tổ chức một chuyến dã ngoại ban đêm tại khu du lịch sinh thái Thanh Tâm – nằm giữa đồi thông và hồ nước trong vắt. Chuyến đi được xem là dịp để các học sinh thư giãn, kết nối và rèn luyện tinh thần tập thể.
Ngay từ lúc thông báo được dán lên bảng tin, cả trường như vỡ òa. Nhóm lớp trưởng, lớp phó bận bịu lên kế hoạch, đăng ký nhóm, chuẩn bị trò chơi, tổ chức tiết mục văn nghệ…
Và đặc biệt, điều khiến nhiều học sinh xôn xao nhất là: tối hôm đó sẽ có phần đốt lửa trại và ngắm trăng bên hồ.
Chiều hôm khởi hành
An Nhiên ngồi gần cửa sổ xe buýt. Cô mặc áo khoác mỏng, tóc buộc thấp như mọi khi, nhưng gương mặt lại sáng hơn thường lệ. Trái tim cô không giấu được sự hồi hộp khi biết Hoàng Phong cũng đi – và thậm chí lại còn… cùng nhóm sinh hoạt buổi tối với cô.
Linh ngồi kế bên, cố nhịn cười:
– “Đừng nhìn ra cửa sổ hoài thế, chẳng phải cậu đang chờ ai à?”
– “Tớ… chỉ nhìn thôi.” – An Nhiên nói, mặt hơi ửng đỏ.
Đúng lúc ấy, Hoàng Phong bước lên xe, tay đút túi quần, lưng đeo ba lô gọn gàng. Cậu đảo mắt nhìn quanh, rồi dừng lại chỗ An Nhiên. Cậu mỉm cười:
– “Còn chỗ trống cạnh cậu không?”
Linh lập tức đứng dậy, nháy mắt:
– “Ơ, tự nhiên tớ thấy mình hợp với dãy ghế sau ghê!”
Và thế là, Hoàng Phong ngồi xuống cạnh cô. Không ai nói gì suốt vài phút đầu tiên. Nhưng tim thì đập rộn ràng không ai thừa nhận.
– “Cậu thích ngắm trăng không?” – Hoàng Phong hỏi.
– “Thích. Nhưng chưa bao giờ ngắm cùng người khác…” – Cô đáp thật, hơi ngại.
– “Vậy tối nay, tớ sẽ là người đầu tiên.”
Tối hôm đó – Lửa trại và trăng sáng
Không gian giữa rừng thông và hồ nước được thắp sáng bằng ánh đèn dây treo cao, lửa trại rực cháy giữa vòng tròn học sinh đang múa hát. Giai điệu “Nối vòng tay lớn” vang lên rộn rã. Ai cũng cười, vỗ tay, và quay cuồng theo nhịp trống.
An Nhiên ngồi ở mép vòng tròn, nhìn ánh lửa phản chiếu trong mắt mọi người. Lúc này, cô cảm nhận rõ: mình đã bớt lạc lõng. Cô đang sống, và cảm thấy… thuộc về nơi này.
– “Muốn đi đâu đó yên tĩnh không?” – Hoàng Phong bất ngờ hỏi, khi tiến lại từ phía sau.
Cô gật nhẹ.
Họ rời khỏi vòng tròn, băng qua một lối mòn rải đá nhỏ, và đến bên hồ nước. Ánh trăng soi xuống mặt hồ, tạo nên một bức tranh yên tĩnh, lung linh như cổ tích. Không khí se lạnh, nhưng bên cạnh Hoàng Phong, An Nhiên thấy lòng mình ấm lạ thường.
Cả hai ngồi xuống trên một phiến đá phẳng. Gió nhẹ lướt qua mặt hồ. Trăng treo cao như đang lắng nghe.
– “An Nhiên…” – Hoàng Phong lên tiếng, giọng cậu trầm lại, không còn vẻ nghịch ngợm thường thấy – “Tớ từng nghĩ… đừng bao giờ yêu ai trong lúc bản thân còn chưa đủ mạnh.”
– “Vì sao?” – Cô nghiêng đầu.
– “Vì tớ sợ sẽ làm tổn thương người đó. Sợ quá khứ của mình sẽ kéo họ xuống…”
– “Cậu có quá khứ gì sao?”
Cậu im lặng một chút, rồi cười nhẹ, buồn bã:
– “Bố mẹ tớ ly hôn từ khi tớ học cấp hai. Tớ sống với ông nội. Còn mẹ… đã sang nước ngoài. Tớ từng rất ghét mọi thứ, ghét cả bản thân vì chẳng giữ được gia đình. Tớ bắt đầu thu mình lại, không tin tưởng ai.”
An Nhiên không biết nói gì. Cô chỉ lặng lẽ nghe, như sợ cắt ngang dòng cảm xúc.
– “Nhưng khi gặp cậu… tớ cảm thấy mọi thứ có thể bắt đầu lại.”
– “Vậy… cậu đang muốn bắt đầu lại cùng tớ?” – Cô hỏi, mắt không rời mặt hồ.
– “Không.” – Cậu đáp.
Cô quay lại, giật mình. Nhưng cậu nhìn cô, mỉm cười:
– “Tớ đã bắt đầu rồi.”
Im lặng bao trùm.
Rồi An Nhiên nói, rất khẽ:
– “Vậy, nếu có một ngày cậu thấy mệt… có thể tựa vào tớ không? Tớ không giỏi nói lời ngọt ngào, nhưng tớ sẽ ở bên cạnh.”
Câu nói đó, như một sợi tơ nối liền hai trái tim. Không còn lời nào cần nói thêm.
Họ ngồi bên nhau, dưới trăng, giữa bầu trời đêm lặng yên. Và đó là lần đầu tiên, Hoàng Phong đưa tay nắm lấy tay cô – nhẹ như gió, ấm như lửa.
"Dưới ánh trăng đêm đó, họ chẳng cần trao nhau một nụ hôn nào...
…vì chỉ một lời hứa – cũng đủ để trái tim rung động mãi mãi."
Chuyến dã ngoại kết thúc, nhưng cảm xúc thì ở lại. Tình cảm giữa An Nhiên và Hoàng Phong dần được xác lập, không cần công khai, không cần tên gọi – chỉ cần sự tồn tại yên lặng và chân thành.
Nhưng một bí mật khác đang chờ đợi. Một người quen cũ của Hoàng Phong – từ trường cũ – vừa chuyển về Nho Quan A. Người ấy mang theo ký ức mà cậu muốn chôn giấu mãi mãi…