[VCB Digibank Dang Xuan Dat STK:1045965317. Donate chỉ 1k cũng là động lực mình làm hay hơn ạ.Thank You!]
Một buổi sáng thứ Hai rực nắng, trường THPT Nho Quan A như thường lệ nhộn nhịp hơn hẳn. Âm thanh của giày thể thao chạm nền gạch, tiếng gọi nhau í ới, tiếng thầy cô điểm danh… nhưng giữa hàng trăm âm thanh hỗn độn ấy, An Nhiên cảm nhận được một điều gì đó rất rõ ràng:
Ánh nhìn.
Khi cô bước qua hành lang lớp 11A5 để đến lớp 11A2, ánh mắt của vài nhóm bạn nữ liếc qua, rồi cúi đầu xì xào. Một vài học sinh nam đang chơi đá cầu cũng ngừng lại khi cô lướt ngang. Thậm chí cả Linh – bạn thân cùng lớp của cô – cũng nhoài người từ cửa sổ gọi:
– “Nhiên! Cậu… lên mạng xã hội chưa?”
An Nhiên nhíu mày:
– “Chưa, sao thế?”
Linh chạy lại, giơ điện thoại ra. Trên màn hình là một bài đăng trong group “Confessions THPT Nho Quan A” – nơi học sinh toàn trường gửi những lời tỏ tình, bóc phốt, tin đồn, đủ kiểu chuyện ngoài giờ học. Dòng chữ nổi bật:
“Công chúa băng giá lớp 11A2 và hotboy lạnh lùng 11A1 đang hẹn hò dưới gốc bàng sân sau – xác nhận từ ‘chim lợn’! ”
Dưới bài viết là hàng trăm bình luận, phần lớn là trêu chọc:
– “Bà này nhìn lạnh thế mà cũng biết yêu à?”
– “Hoàng Phong hả? Tui tưởng ảnh chỉ yêu xe đạp với vở bài tập cơ mà?”
– “Ghen tị ghê. Tui ngồi kế cậu ta cả năm rồi mà chưa được nhìn quá 5 giây!”
An Nhiên đứng chết trân. Gò má cô nóng lên vì ngượng. Cô không ngờ… chỉ một cuộc trò chuyện riêng tư dưới tán cây bàng hôm thứ Sáu lại bị ai đó chụp lại. Có lẽ là một góc xa, không rõ mặt, nhưng cái bóng dáng quá đặc trưng ấy – ai cũng đoán được.
Trong lớp học…
Khi An Nhiên bước vào lớp, không khí khác hẳn. Có bạn huých nhẹ vào nhau rồi thì thầm, vài ánh mắt nhìn cô cười cợt. Một tờ giấy vo tròn được ném từ phía sau, rơi trúng bàn cô. Cô mở ra, dòng chữ nguệch ngoạc:
“Gửi lời chào tới ‘bà chủ nhiệm’ tương lai lớp 11A1 nhé ”
An Nhiên siết tờ giấy, không nói gì, chỉ cúi mặt viết bài. Linh ngồi bên cạnh nhăn mặt:
– “Tớ thấy tức thay cho cậu luôn đó. Đúng là lũ nhiều chuyện!”
Nhưng An Nhiên không tức giận, chỉ… lo lắng. Cô không sợ tin đồn. Cô chỉ sợ… Hoàng Phong sẽ khó xử.
Buổi chiều hôm ấy…
Sân trường đổ bóng dài, học sinh đã về gần hết. An Nhiên nán lại ở góc ghế đá gần căn tin, nơi ít ai chú ý. Bỗng một bóng dáng quen thuộc bước tới – là Hoàng Phong.
Cậu vẫn mặc đồng phục sơ mi trắng, cặp đeo chéo một bên vai. Cậu nhìn cô, môi cong nhẹ:
– “Tớ nghĩ hôm nay cậu sẽ trốn tớ.”
An Nhiên khẽ thở dài, giọng nhỏ như gió:
– “Cậu thấy rồi à… tin đồn ấy?”
Hoàng Phong ngồi xuống cạnh cô, ngả người ra sau như chẳng bận tâm:
– “Ừ. Mấy thằng lớp tớ còn đem ảnh ra zoom từng pixel.”
Cô quay sang nhìn cậu, ngạc nhiên:
– “Cậu không thấy phiền sao?”
Cậu quay sang, ánh mắt chân thành đến mức làm cô lặng người:
– “Có gì đâu mà phiền. Nếu cậu là người tớ chọn thì việc mọi người biết… cũng chẳng tệ.”
Tim cô khẽ nhói. Không phải vì đau, mà là vì xúc động.
– “Nhưng cậu sẽ bị chú ý, bị đàm tiếu…”
– “Tớ không quan tâm.” – Cậu ngắt lời – “Tớ chỉ quan tâm cậu đang nghĩ gì.”
An Nhiên im lặng một lúc, rồi thở ra nhẹ:
– “Tớ… thấy hơi sợ.”
Hoàng Phong nghiêng đầu nhìn cô:
– “Sợ gì?”
– “Sợ mọi thứ thay đổi. Sợ mai này nếu tụi mình không còn… sẽ để lại thêm vết cắt.”
Cậu đưa tay, khẽ chạm lên mu bàn tay cô – lần đầu tiên cậu làm một điều như vậy. Một cách nhẹ nhàng, như thể cô là thứ dễ vỡ nhất trên đời.
– “Vậy thì mình đừng để mất nhau.”
Cô ngước lên nhìn cậu. Giữa hàng cây lặng gió, giữa buổi chiều không có tiếng ve, câu nói ấy vang lên trong lòng cô như một lời hứa.
Cuối ngày, tại phòng giáo viên…
Tin đồn lan nhanh đến mức… cả cô chủ nhiệm lớp An Nhiên – cô Thuý Hằng – cũng biết. Cô gọi An Nhiên lên gặp riêng.
– “Cô biết chuyện đang lan truyền trên mạng. Em ổn chứ?” – Giọng cô nhẹ nhàng.
An Nhiên gật đầu, không giấu được nét buồn trong mắt.
– “Em chỉ không nghĩ… một câu chuyện nhỏ lại có thể khiến nhiều người soi mói đến vậy.”
Cô Thuý Hằng mỉm cười hiền hậu:
– “Tuổi học trò là thế. Mọi thứ đều được phóng đại lên, nhất là… khi em là An Nhiên – học sinh đứng đầu lớp – còn cậu ấy là Hoàng Phong – người trầm tính ai cũng tò mò.”
Cô giáo dừng lại một chút, rồi nói thêm:
– “Nhưng điều quan trọng không phải là người khác nói gì. Mà là em đang cảm nhận gì. Em thấy mối quan hệ đó có khiến mình vui không?”
An Nhiên ngẩn ra.
Cô chưa từng nghĩ đơn giản như vậy. Cô quá lo lắng về lời người khác, đến mức quên mất câu hỏi cơ bản nhất.
Cô gật đầu:
– “Dạ… em thấy vui.”
Cô giáo cười:
– “Thế thì đừng đánh mất nó. Chỉ cần đừng để ảnh hưởng đến học tập là được. Đôi khi, một tình bạn đẹp hay một tình yêu trong sáng lại là động lực rất lớn đấy.”
An Nhiên rời phòng giáo viên với trái tim nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô biết chặng đường phía trước vẫn còn dài – còn những ánh nhìn, lời đàm tiếu, còn áp lực học hành… Nhưng từ hôm nay, cô sẽ không trốn tránh nữa.
Vì lần đầu tiên, có một người sẵn sàng đứng về phía cô… trước cả khi cô kịp quyết định.