Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 2 - Chương 2: Mưa Trên Mái Tôn Cũ

Cơn mưa chiều đổ xuống bất ngờ, không báo trước, như thể bầu trời muốn rửa sạch bụi bặm sau một ngày oi bức. Mái tôn cũ kỹ của dãy phòng học ngân lên những tiếng gõ tí tách đều đặn – thứ âm thanh quen thuộc mỗi khi tiết trời chuyển mùa.

An Nhiên ngồi lặng lẽ trong lớp. Các bạn đã về gần hết, chỉ còn vài tiếng nói chuyện lác đác phía trên. Trời mưa khiến cô ngại rời đi. Dù có mang áo mưa, cô vẫn thích cảm giác được ngồi lại một chút, nghe mưa rơi, cảm nhận không khí lành lạnh và mùi giấy ẩm thoang thoảng trong lớp học. Đó là cách cô tìm lại sự bình yên sau một ngày học tập căng thẳng.

Một thứ cảm giác... an toàn.

– “Cậu không về à?” – Giọng nói trầm quen thuộc vang lên phía sau. An Nhiên khẽ giật mình, ngẩng lên thì thấy Hoàng Phong đang đứng gần cửa, tay cầm chiếc cặp vải.

An Nhiên không cần quay lại cũng biết ai. Giọng của Hoàng Phong lười nhác, nhưng không khó chịu. Thậm chí… có chút ấm.

– “Đợi mưa tạnh.” – Cô đáp, giọng điệu lạnh lùng như mọi khi.

Hoàng Phong bước vào lớp, không trả lời ngay. Cậu lười biếng đặt cặp xuống bàn, lấy ra một túi bánh nhỏ và giơ về phía An Nhiên.

– “Muốn ăn không?” – Cậu hỏi, ánh mắt lướt qua cô một chút rồi quay đi.

An Nhiên nhìn mảnh giấy bánh trong tay Hoàng Phong, có chút chần chừ. Cô vốn không quen nhận đồ từ người khác, đặc biệt là từ một cậu bạn mà cô vừa mới gặp không lâu. Nhưng dạ dày lại phản bội khi phát ra tiếng động nhỏ.

Cô nhận lấy túi bánh, khẽ gật đầu, không nhìn vào mắt cậu:

– “Cảm ơn.”

Không gian lại trở lại tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi và âm thanh nhỏ vụn của giấy gói bánh. Cô cảm thấy thật lạ lùng khi ngồi cạnh một người mà mình chỉ mới biết trong vài ngày qua, nhưng lại chẳng có cảm giác gượng gạo như cô đã tưởng.

Một lát sau, Hoàng Phong lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

– “Cậu chuyển trường bao nhiêu lần rồi?”

An Nhiên giật mình. Không ai hỏi cô điều đó ngay cả những người từng ngồi chung lớp. Họ thường hỏi: "Sao cậu ít nói thế?", hoặc: "Cậu sống ở đâu?", nhưng chưa ai từng hỏi thẳng như vậy.

– “Năm lần.” – Cô trả lời ngắn gọn.

– “Lý do… nếu không phiền?” – Cậu hỏi thêm, nhưng ánh mắt không soi mói. Chỉ là một sự tò mò thật thà, không ép buộc.

An Nhiên siết chặt tay. Cô ngần ngại, nhưng không hiểu sao, trong tiếng mưa, cô lại thấy nhẹ hơn khi nói ra.

– “Mẹ tớ hay chuyển chỗ làm. Với lại… mỗi lần có chuyện, mẹ lại nghĩ đổi môi trường là tốt cho tớ.”

Hoàng Phong nhìn cô, không thương hại. Không đồng cảm thái quá. Chỉ là một cái nhìn im lặng – kiểu im lặng mà khiến người ta thấy mình không bị đánh giá.

– “Tớ ghét chuyển trường.” – An Nhiên nói tiếp, như một lời thú nhận.

– “Tớ thì quen rồi.” – Hoàng Phong cười, ngả người ra sau – “Ba tớ là quân nhân. Di chuyển liên tục. Tớ từng học 7 trường chỉ trong 5 năm.”

Cô ngạc nhiên.

– “Vậy cậu… không thấy mệt sao?”

– “Có. Rất mệt. Nhưng rồi tớ nhận ra… chỗ nào có người để nói chuyện, thì chỗ đó cũng không đến nỗi tệ.”

An Nhiên không trả lời. Nhưng trong lòng, cô cảm thấy như có một tia sáng nhẹ len lỏi qua bức màn âm u.

– “À mà này...” – Hoàng Phong đột ngột lên tiếng, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ – “Tớ để ý cậu có một thói quen kỳ lạ.”

– “Gì cơ?”

– “Cứ mỗi lần trời âm u, là cậu lại nhìn lên mái tôn.”

An Nhiên hơi sững người.

– “Sao cậu biết?”

– “Tớ có mắt mà.” – Cậu nhún vai. – “Với lại... hôm nay là lần thứ hai.”

Cô cúi đầu, che đi khóe miệng đang muốn cong lên. Cái tên này... đúng là nói chuyện vừa kỳ cục vừa lôi cuốn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh. Hoàng Phong liếc nhìn, rồi tắt vội.

– “Ba gọi à?” – An Nhiên đoán.

– “Không. Là mẹ. Nhưng mà... để sau cũng được. Tớ thích nghe mưa.”

An Nhiên nhìn cậu. Lần đầu tiên cô để ý kỹ hơn: ánh mắt của Hoàng Phong không hoàn toàn lười nhác như vẻ ngoài. Trong đôi mắt ấy có gì đó... từng trải. Không phải kiểu từng trải của người lớn, mà là của một cậu thiếu niên đã đi qua nhiều đổi thay.

– “Tớ có một bí mật.” – Cô nói khẽ, gần như chỉ là một hơi thở.

– “Gì cơ?”

– “Mỗi lần mưa... tớ lại nhớ nhà cũ. Nhớ tiếng mẹ hát khi nấu ăn. Nhớ cái kệ sách nhỏ bị mối ăn gần hết. Nhớ cái cửa gỗ ọp ẹp mà chỉ cần gió mạnh là kêu cọt kẹt cả đêm…”

Cô ngừng lại. Như thể vừa lỡ nói quá nhiều.

– “Vậy thì từ nay...” – Hoàng Phong chống tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt cô – “Mỗi lần mưa, nếu cậu muốn, tớ sẽ ngồi ở đây. Để cậu không thấy quá trống trải.”

An Nhiên quay đi. Tim cô khẽ run.

Phía ngoài cửa lớp, mưa vẫn chưa tạnh. Nhưng trong cô… một điều gì đó đang âm thầm nảy mầm.

Bình Luận (0)
Comment