Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 3 - Chương 3: Bức Ảnh Trong Điện Thoại

Ngày hôm sau, lớp học trở lại nhịp điệu bình thường. An Nhiên vẫn là cô gái tách biệt, không quá hòa đồng nhưng cũng không lạnh lùng đến mức cô độc. Hoàng Phong thì luôn tìm cách phá vỡ không gian im lặng của cô, mặc dù cách cậu làm có phần kỳ quặc và hơi... "vô duyên". Nhưng điều đó không làm cô khó chịu. Cảm giác kỳ lạ đó lại dần dần trở thành một phần trong ngày của cô. Mỗi lần cậu xuất hiện, những mảng tối trong lòng cô như được xua đi phần nào.

Buổi sáng hôm nay, khi lớp học vừa bắt đầu, An Nhiên vẫn ngồi ở chiếc bàn quen thuộc gần cửa sổ, ánh sáng mờ nhạt chiếu qua từng khe hở của cửa sổ. Cô đã quen với cảnh tượng này, nhưng hôm nay lại có một điều gì đó khác biệt.

Hoàng Phong bước vào lớp như thường lệ, tóc hơi rối sau khi chạy vội. Cậu cười tươi, nhìn quanh và lại thấy An Nhiên ngồi ở chiếc bàn cuối cùng. Lần này không có bất kỳ câu nói nào phá vỡ sự im lặng. Chỉ là một ánh mắt nhìn qua. Hoàng Phong nhẹ nhàng bước tới và đặt chiếc cặp xuống ghế ngồi, tay cầm chiếc điện thoại.

– “Cậu không định về à?” – Cậu hỏi như một thói quen.

An Nhiên không quay lại, chỉ lắc đầu nhẹ:

– “Tớ có việc.” – Cô không muốn thừa nhận rằng thực sự cô chỉ muốn ở lại lớp vì cái cảm giác an tĩnh khi ngồi đây, nhìn mưa rơi ngoài cửa.

– “Việc gì?” – Hoàng Phong vẫn không chịu bỏ cuộc.

– “Đọc sách.” – Cô trả lời ngắn gọn, không mấy để tâm đến sự tò mò của cậu.

Cậu nhún vai, nhìn xung quanh lớp rồi quay sang với nụ cười quen thuộc.

– “À, vậy tớ sẽ ngồi đây cùng cậu, chẳng sao cả.” – Cậu ngả người vào ghế, vùi đầu vào điện thoại, nhưng không hề tỏ ra bận tâm.

An Nhiên hơi nhướng mày. Cô đã từng nghĩ rằng những người như Hoàng Phong sẽ chẳng bao giờ kiên nhẫn ngồi lâu trong lớp học, nhưng cậu lại làm điều ngược lại.

Và rồi, khi cô đang tập trung vào những trang sách, tiếng thông báo trên điện thoại của Hoàng Phong vang lên, kéo cô trở lại thực tại. Cô không nghĩ mình sẽ tò mò, nhưng ánh sáng màn hình điện thoại sáng lên, chiếu vào mặt cô một chút.

Đó là một bức ảnh. Một bức ảnh cũ kỹ, không rõ nét.

An Nhiên vô tình liếc nhìn, chỉ một lần thôi, nhưng đó là một cái nhìn đủ để làm cô chú ý. Trong ảnh là một cậu bé đang đứng dưới một cây lớn, ánh sáng chiều tà làm nổi bật khuôn mặt nghiêm túc của cậu ta, đôi mắt đen láy nhưng có gì đó buồn bã, cô độc. Cảnh vật xung quanh như bị bao phủ bởi một lớp sương mờ mịt, và trong tay cậu bé là một cuốn sách đã cũ.

Chính là Hoàng Phong trong bức ảnh đó.

An Nhiên không thể ngừng nhìn vào bức ảnh. Không phải vì cô tò mò về cuộc sống của cậu, mà là vì… bức ảnh ấy có gì đó khiến cô cảm thấy quen thuộc. Cô không biết rõ cảm giác ấy từ đâu đến, nhưng dường như bức ảnh phản chiếu một phần nào đó trong con người cậu – thứ cảm giác cô cũng từng có, thứ cảm giác cô từng mang suốt nhiều năm.

– “Cậu… ở đâu vậy?” – Cô không kìm được, khẽ hỏi khi nhìn vào bức ảnh.

Hoàng Phong ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của cô đang dán vào màn hình điện thoại. Cậu hơi giật mình, nhưng rồi chỉ mỉm cười, như thể đã đoán trước được câu hỏi này.

– “Đó là ảnh cũ của tớ. Lúc còn nhỏ.” – Cậu nói nhẹ, không có vẻ gì là ngượng ngùng. – “Chắc cậu thắc mắc sao lại có ảnh cũ thế này. Thực ra… tớ rất ít khi cho người khác xem ảnh này.”

– “Tại sao?” – Cô hỏi, không biết mình đang muốn nghe câu trả lời gì.

– “Bởi vì nó thuộc về một thời không vui vẻ cho lắm.” – Hoàng Phong đáp, giọng trầm xuống, có chút gì đó lạ lùng trong lời nói. – “Tớ đã bỏ lại mọi thứ khi chuyển đi… mọi người, mọi nơi, và cả cái cây trong ảnh nữa.”

An Nhiên im lặng, trái tim cô khẽ nhói. Cảm giác như một mảnh ghép trong câu chuyện của cậu đã được hé lộ, dù chỉ là một chút.

– “Cái cây ấy quan trọng với cậu sao?” – Cô hỏi, cố gắng tìm hiểu thêm về quá khứ của cậu, dù không biết tại sao mình lại có sự quan tâm bất ngờ này.

Hoàng Phong nhìn vào bức ảnh một lúc lâu, đôi mắt dường như xa xăm.

– “Ừ, nó như một phần ký ức. Cái cây đó là nơi tớ thường ngồi mỗi khi buồn. Nó giống như là người bạn duy nhất, lúc nào cũng ở đó và không bao giờ rời đi.”

An Nhiên im lặng nhìn cậu, cảm nhận được một chút gì đó sâu sắc, một câu chuyện chưa được kể hết.

– “Tớ không nghĩ là cậu sẽ có những ký ức như vậy.” – Cô thì thầm, bất giác cảm thấy gần gũi với cậu hơn, mặc dù cô không biết chính xác lý do tại sao.

Hoàng Phong cười nhẹ, nụ cười có chút buồn.

– “Tớ không phải lúc nào cũng như bề ngoài đâu.” – Cậu nhìn cô, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng lại im lặng, không thể thốt ra.

Kể từ hôm đó, mỗi khi cậu nhìn vào điện thoại, đôi mắt của Hoàng Phong lại đượm chút gì đó buồn bã, như thể nhớ về một thứ gì đó đã mất. Còn An Nhiên, cô cũng không thể quên bức ảnh ấy. Nó ám ảnh cô, giống như một phần của câu chuyện mà cô không thể lấp đầy.

Bình Luận (0)
Comment