Tuần học mới bắt đầu, trời không còn mưa, nhưng gió sớm vẫn se lạnh như báo hiệu mùa thu đã về sớm hơn mọi năm. Những chiếc lá vàng đầu tiên bắt đầu rơi nhẹ xuống sân trường, thỉnh thoảng xoay vòng trong không khí như đang nhảy múa cùng thời gian.
An Nhiên bước vào lớp, vẫn là người đến sớm nhất. Cô luôn chọn đến sớm không phải vì quá chăm chỉ học hành, mà bởi vì cô thích cái cảm giác ngồi một mình trong lớp vắng người – nơi không có những tiếng cười ồn ào, không có sự nhộn nhạo, và cũng không ai để ý đến sự hiện diện của cô.
Nhưng hôm nay khác. Khi cô vừa đặt cặp xuống ghế thì giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa lớp.
– “Tớ tưởng chỉ mình tớ mới thích không khí sáng sớm.” – Hoàng Phong mỉm cười, tay cầm ly sữa đậu nành còn bốc khói.
An Nhiên nhìn cậu, ngạc nhiên pha chút bối rối.
– “Cậu... cũng đến sớm?”
– “Ừ, sớm hơn cả cô giáo luôn.” – Cậu nháy mắt, rồi đặt ly sữa lên bàn cô – “Cho cậu đấy. Đừng từ chối. Tớ biết cậu chưa ăn sáng.”
Cô ngẩng lên nhìn cậu. Mắt hai người chạm nhau một khoảnh khắc – không dài, không ngắn, nhưng đủ để tim cô lệch đi một nhịp.
– “Cảm ơn.” – An Nhiên khẽ nói.
Hoàng Phong ngồi xuống bàn kế bên, đặt cặp xuống rồi rút trong túi áo ra một cuốn sổ tay nhỏ. Cậu mở trang đầu, lật từng trang chậm rãi, giống như đang tìm lại điều gì đó trong ký ức. An Nhiên lặng lẽ quan sát, thấy được trong ánh mắt cậu không còn sự tinh nghịch thường thấy. Thay vào đó là một chút trầm ngâm – một sự im lặng có chiều sâu.
– “Cậu đang tìm gì vậy?” – Cô hỏi, không giấu được sự tò mò.
– “Tớ đang tìm một cái tên.” – Cậu nói, giọng nhẹ bẫng.
– “Tên ai?”
– “Tên một người mà tớ từng hứa sẽ không quên.” – Hoàng Phong khép cuốn sổ lại, dựa lưng ra sau, ánh mắt nhìn về phía ô cửa sổ bên kia lớp học – nơi nắng đã len vào như một dải lụa vàng mỏng.
An Nhiên không hỏi tiếp. Nhưng Hoàng Phong dường như không cần ai hỏi, cậu cứ thế bắt đầu kể – giọng đều đều như đang đọc lại một đoạn nhật ký đã cũ.
– “Tớ từng sống ở một thị trấn nhỏ cách đây vài năm. Ở đó có một cô bạn rất đặc biệt. Không xinh nổi bật, không giỏi nhất lớp, nhưng luôn biết cách khiến người khác cảm thấy dễ chịu khi ở cạnh. Tớ gặp cô ấy vào một chiều mưa, khi đang ngồi một mình dưới cây bàng lớn trong sân trường cũ. Cô ấy đến, đưa cho tớ một miếng bánh bao nóng hổi, rồi không nói gì. Cứ thế ngồi cạnh tớ.”
– “Tớ đã nghĩ… chắc chỉ là một lần tình cờ. Nhưng không. Cô ấy bắt đầu xuất hiện mỗi khi trời mưa. Cứ mưa là cô ấy lại tìm đến chỗ cây bàng ấy, ngồi im lặng. Chúng tớ nói chuyện rất ít, nhưng mỗi lần ở cạnh nhau, tớ đều thấy yên bình.”
– “Rồi một ngày, không mưa. Nhưng cô ấy vẫn đến, đặt một tờ giấy nhỏ vào tay tớ. Trong giấy chỉ ghi một câu duy nhất: ‘Đừng quên tớ, được không?’”
An Nhiên ngừng thở.
Hoàng Phong cười nhẹ:
– “Tớ không kịp hỏi vì sao cô ấy lại rời đi. Hôm sau, cô ấy biến mất. Gia đình chuyển đi trong đêm. Không địa chỉ, không lời chào, không lý do.”
Cô cảm thấy lồng ngực mình nghẹn lại. Lời kể của Hoàng Phong giống như đang chạm vào một góc ký ức nào đó sâu trong cô, thứ ký ức mà chính cô cũng không dám khơi lại.
– “Cậu vẫn còn nhớ tên cô ấy không?” – An Nhiên hỏi, gần như thì thầm.
– “Đó là điều tớ đang tìm.” – Cậu mở cuốn sổ lần nữa – “Tớ từng viết tên cô ấy ở đâu đó trong này. Nhưng lâu quá, tớ không nhớ trang nào…”
Cô định nói điều gì đó, nhưng giọng nói nghẹn lại. Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thể có một sợi dây vô hình đang kết nối quá khứ của cậu với một phần ký ức đã ngủ yên trong cô.
Khi tiếng trống vào lớp vang lên, học sinh bắt đầu đổ về lớp. Hoàng Phong gấp sổ lại, không nói gì thêm. Còn An Nhiên thì ngồi lặng, tay siết nhẹ ly sữa đậu nành giờ đã nguội.
Trong lòng cô, những mảnh ghép ký ức bỗng nhiên sống lại. Cũng là một chiều mưa. Cũng là một người ngồi lặng dưới tán cây. Và cũng là một lời hứa chưa từng được thực hiện trọn vẹn.
“Đừng quên tớ, được không?”
Có thể nào… ký ức của Hoàng Phong và cô, là một?