Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1378 - Chương 1378 - Ngọc Cốt Thần Bí (Thượng)

Chương 1378 - Ngọc cốt thần bí (Thượng)
Chương 1378 - Ngọc cốt thần bí (Thượng)

Hiện tại Thẩm Tường đứng trước sự lựa chọn khó khăn, đi vào khu rừng này hay là quay đầu rời đi.

Tiến vào rừng rậm có thể sẽ không ra ngoài được, bởi vì mấy đồng đội cường đại của lão già Nhạc Bạch Sơn này tiến vào bên trong chũng chưa từng đi ra, hơn nữa hắn ở chỗ này cũng khổ sở chờ đợi tới mấy chục vạn năm.

Ngay cả Nhạc Bạch Sơn cường giả dạng này cũng không thể ứng đối với loại nguy hiểm ở bên trong này chứ đừng nói tới hắn.

Nhưng nếu như không đi vào, hắn không cách nào đạt được Thú Sát thuật, chuyến này đi sẽ thành công cốc, hơn nữa hắn cảm thấy ở bên trong không chỉ có Thú Sát thuật, nói không chừng còn có cái nắp của Thần đỉnh kia.

"Ngay cả Đan Đế đi vào cũng chưa từng đi ra, mà Nhạc Bạch Sơn này yếu hơn nhiều so với Đan Đế, bên trong đến cùng ẩn giấu nguy cơ như thế nào?" Thẩm Tường nhíu mày tự hỏi.

"Nói không chừng ngươi có thể đi ra thì sao? Ngươi tuy rằng yếu hơn rất nhiều so với gia hỏa kia, nhưng là ngươi khác với bọn họ, hơn nữa bản thân ngươi nắm giữ một số Thiên Địa Sát Phạt thuật, nói không chừng những thứ trên người của ngươi có thể để cho ngươi đi thẳng tới cái chỗ kia." Long Tuyết Di nói, nàng ta cũng không cam chịu giống như Thẩm Tường tới chỗ này rồi lại từ bỏ, không không dễ để đi tới nơi này, loại địa phương này tới một lần rồi thì không muốn lại tới lần thứ hai.

"Tiểu gia hỏa, ngươi muốn đi vào sao?" Nhạc Bạch Sơn trông thấy Thẩm Tường đang suy nghĩ, hắn không nghĩ tới Thẩm Tường vẫn còn có ý nghĩ đi vào bên trong.

"Đương nhiên, ta tới đây chính là vì chuyện này, tuy rằng bây giờ ta mới biết bên trong có Thú Sát thuật." Thẩm Tường cầm lấy bản đồ rồi nói.

Thẩm Tường đã làm ra quyết định, hắn phải đi vào, một số thời khắc dù sao cũng cần phải gánh chịu nguy hiểm nhất định mới có được thu hoạch.

Nơi xa bỗng nhiên có một cỗ sóng khí cuồng bạo đánh tới, Nhạc Bạch Sơn khẽ vung tay lên, đánh tan đi, nhíu mày nhìn về vào bầu trời đằng xa kia: "Lại đánh nhau!"

Đó là Huyền Vũ thú và một tên Dạ Ma cường đại đang chiến đấu, trước đó Thẩm Tường chỉ thấy qua Huyền Vũ thú.

Thẩm Tường phát hiện, cỗ sóng khí cuồng bạo kia cũng không làm cho rừng cây cổ thụ ở phía trước kia bị tổn thương gì, có thể thấy được khu rừng cổ xưa này được một cỗ lực lượng thần bí bảo vệ lấy.

"Nếu như ngươi muốn đi vào, ta cũng không ngăn cản ngươi, hy vọng ngươi có thể đi ra, ngươi bảo trọng đi!" Nhạc Bạch Sơn này giống như đã quen với chuyện này rồi vậy, điều này làm cho Thẩm Tường không thể không nghĩ tới, Nhạc Bạch Sơn này nhiều năm qua, khả năng ở chỗ này ngăn cản qua rất nhiều người tiến vào khu rừng rậm này, tuy nhiên phần lớn người đều không nghe lời của hắn.

"Ừm, ta sẽ cố gắng tìm kiếm người còn sống ở bên trong." Thẩm Tường ôm quyền đối với Nhạc Bạch Sơn, rồi quay người chạy vào khu rừng cổ xưa này.

Ngay vào lúc Thẩm Tường vừa mới tiến vào khu rừng cổ xưa này, bầu trời lại đột nhiên tối xuống, khắp nơi trên bầu trời đều có Dạ Ma bay lên, tuy nhiên bọn chúng cũng không dám tới gần khu rừng cổ xưa này, càng không dám tới gần Nhạc Bạch Sơn.

Thẩm Tường vừa mới tiến vào khu rừng cổ xưa này không được bao lâu thì nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng kêu to của Dạ Ma, trải qua nhiều ngày như vậy hắn đã thành thói quen, hơn nữa cũng cái kiểu hắn tiến vào không được bao lâu thì trời sẽ tối.

Ngay vào lúc hắn vừa mới nghe được tiếng kêu của những Dạ Ma này không bao lâu thì chuyện kinh dị đã xảy ra, tiếng kêu của Dạ Ma đột nhiên càng ngày càng nhỏ đi, sau đó hắn tiếp tục tiến lên phía trước, tiếng Dạ Ma biến mất theo thời gian dần trôi qua, điều này làm cho hắn nghi ngờ chính mình có nghe nhầm hay không.

"Tình huống này là như thế nào?" Thẩm Tường lập tức thi triển Thần Du thuật, hắn muốn nhìn xem ở trên không trung một chút xem có Dạ Ma đang bay hay không, ai ngờ thần hồn của hắn lại không bay ra được.

"Khu rừng cổ xưa này quả nhiên rất quỷ dị, thần lực của ta cũng không có cách nào bay ra ngoài khu rừng rậm này, hơn nữa ta cảm nhận được khu rừng này giống như đang xoay tròn vậy." Long Tuyết Di nói.

Thẩm Tường lập tức xoay người, muốn đi ra khỏi khu rừng này, ai ngờ không cần biết hắn quay người như thế nào, phương hướng đều không thay đổi.

Vì để phân biệt chính mình có phải đi nhầm phương hướng hai không, hắn còn thả một viên tiên tinh xuống mặt đất, rồi mới quay người lại, nhưng vô luận hắn chuyển thế nào, viên tiên tinh kia từ đầu tới cuối vẫn ở trên mặt đất trước người hắn.

Càng quỷ dị hơn chính là, lúc hắn đi lùi thì hắn lại di chuyển về phía trước, để cho người ta cảm thấy toàn bộ đại địa đều đang chuyển động vậy, hắn bây giờ không có đường lui, chỉ có thể đi về phía trước.

"Ta là ở bên trong một cái trận pháp sao? Nếu như là trận pháp, vậy thì có thể phá vỡ!"

Lúc này Thẩm Tường rất tỉnh táo, hắn tiếp tục đi về phía trước, nhưng lại rất cảnh giác, bởi vì Nhạc Bạch Sơn kia nói không sai, lộ tuyến an toàn ở chỗ này cũng không an toàn, hiện tại hắn bắt đầu bội phục Nhạc Bạch Sơn kia, dưới loại tình huống này, Nhạc Bạch Sơn vẫn còn có thể đi ra ngoài, hiện tại hắn làm không được như vậy.

Khu rừng này vốn là đen nhánh, nhưng từ sau khi hắn không nghe được tiếng kêu của những con Dạ Ma kia thì nơi này dần dần sáng lên, hắn cảm thấy khoảng thời gian ngày đêm bên trong khu rừng này cũng đã khôi phục lại bình thường.

"Ta là ở bên trong huyễn cảnh sao? Những thứ này đều rất giống thật a!" Thẩm Tường đi ngang qua một cái cây, dùng tay sờ mó, hơn nữa còn lấy móng tay cấu vào, khiến cho thân cây chảy ra một chút nhựa cây.

"Đồ vật bên trong khu rừng rậm này đều là thật." Long Tuyết Di nói rất chắc chắn, bởi vì Thẩm Tường bẻ một số nhanh cây để vào bên trong U Dao giới, nếu như là ảo cảnh mà nói, những nhánh cây kia căn bản sẽ không tồn tại, một khi tiến vào U Dao giới thì sẽ biến mất.

Nhưng là các nàng Long Tuyết Di ở bên trong U Dao giới lại có thể sờ tới được cành lá rất chân thực, Tô Mị Dao còn từ đó phân tích ra được tuổi tác của cây đại thụ đó, vậy mà tồn tại trăm vạn năm, bởi vì ở bên trong những nhựa cây này ẩn chứa lực lượng sinh nguyên, lắng động thật lâu, nhìn ra được rất dễ dàng.

"Trong này sẽ không có nguy hiểm gì, bằng không những đại thụ này không có khả năng tồn tại trong thời gian dài như vậy." Tô Mị Dao nói.

Nếu như bộc phát một trận chiến đấu, khu rừng cổ này sớm đã bị hủy đi, nhưng bây giờ lại sống sót tới trăm vạn năm một cách hoàn hảo mà không có chút tổn hại nào, thậm chí càng lâu dài hơn, từ đây là có thể nhìn ra được trong khu rừng này rất ít xuất hiện chiến đấu.

Nhưng là Thẩm Tường vẫn cảnh giác như cũ, bởi vì một khi gặp được cái gì thì hắn chỉ có thể đi lên phía trước.

Hắn đi rất chậm, khoảng một canh giờ sau, hắn chợt thấy ở dưới một gốc cây còn lớn hơn so với những gốc cây khác ở xung quanh có một bộ xương trắng.

Bộ xương này trắng như tuyết coi như bây giờ đang là ban ngày thì cũng vẫn tỏa ra hào quang màu trắng nhàn nhạt, đi vào kiểm tra, chỉ cảm thấy bộ xương trắng này như là bạch ngọc như thể là được thiên nhiên hình thành vậy.

"Tên gia hỏa này chắc chắn là có nhục thân rất mạnh, không nghĩ tới vậy mà chết ở chỗ này!" Long Tuyết Di nói ra: "Hóa thành xương cốt bạch ngọc, đây chính là hình thái tiến hóa theo chiều hướng của Ngọc Long."

"Ồ? Xương cốt của ta bây giờ có phải cũng như vậy hay không?" Thẩm Tường tuy rằng có thể nhìn vào trong cơ thể, nhưng lại không nhìn thấy dáng vẻ cụ thể của xương cốt chính mình.

"Còn xa a, xương cốt của ngươi bây giờ nhiều lắm là tương đối mạnh, nhưng gặp phải thần binh lợi khí thì vẫn có thể bị chém đứt, nhưng là cỗ ngọc cốt của người trước mắt này, ngươi sẽ rất khó làm vỡ vụn, không tin ngươi thử xem một chút." Long Tuyết Di nói.

Người chết ở chỗ này rất mạnh, nói không chừng chính là bằng hữu của Nhạc Bạch Sơn, tuy nhiên Thẩm Tường có thể xác định, đây là một người đàn ông, bởi vì xương cốt tương đối thô to, liếc mắt là có thể nhìn ra được.

Tuy rằng điều này đối với người chết thì có chút bất kính, nhưng Thẩm Tường cũng chỉ có ý định thử nghiệm ở trên bộ phận đầu ngón tay.

Hắn lấy Thanh Long Đồ Ma đao và Thần Tượng chùy ra, rồi mới để xương ngón tay kia tách ra để ở trên mặt chùa, dùng Thanh Long Đồ Ma đao bổ mạnh xuống, hắn cảm thấy coi như vật liệu luyện khí Thánh cấp bị chém trúng như thế cũng phải bị gãy mất.

Sau khi có một tiếng vang vọng truyền ra, Thẩm Tường kinh ngạc trong lòng, bởi vì xương ngón tay nhỏ bé kia vậy mà không bị chém đứt, ngay cả một chút vết tích cũng không xuất hiện!

P/S: Ta thích nào ... chương 5.

Bình Luận (0)
Comment