Cảm nhận được một cỗ uy áp thật lớn bao phủ mà tới, Tạ Khang biết Thẩm Tường thật sự quyết tâm, hắn là lần đầu chiến đấu với người sử dụng Thiên Địa Sát Phạt thuật, giờ phút này hắn đã có chút hối hận.
Bởi vì Thẩm Tường hiện tại mang tới cho người một loại cảm giác, giống như là một sinh vật khủng khiếp được sinh ra từ tất cả khí sát phạt trong thiên địa vậy, hơn nữa còn có thể thi triển ra lực lượng tự nhiên cường đại của thiên địa.
Thẩm Tường sử dụng lực lượng Không Gian pháp tắc di động, giống như là quỷ mị, trong nháy mắt đã xuyên qua không gian đi tới đằng sau Tạ Khang, sức quan sát của Tạ Khang rất nhạy cảm, sau khi phát giác được thì lập tức lách mình, nhưng Thẩm Tường ở vừa rồi cũng không có công kích, mà là thông qua lực lượng không gian băng qua, lại đi tới đằng sau Tạ Khang.
"Chấn!" Hai tay Thẩm Tường nắm Thần chùy, vừa nhanh vừa độc đập xuống, trong khoảnh khắc đó để cho người ta cảm thấy như là một bầu trời áp xuống vậy, thanh thế dọa người.
Thần chùy không có đập vào trên người của Tạ Khang, nhưng lại bộc phát ra một cỗ lực lượng chấn động siêu cường, khiến cho toàn bộ Thần Kiếm cung cũng theo đó mà rung động.
"Lại chấn!" Thẩm Tường lại lập tức nện xuống thêm một chùy nữa, Tạ Khang vốn là khí huyết sôi trào, còn chưa kịp điều chỉnh huyết dịch cuồn cuộn trong cơ thể của mình thì lại bị thần chùy nện trúng, cỗ lực lượng có thể chấn vỡ cả một đại địa này thì phần lớn đều tập trung ở trên người hắn.
Coi như hắn có Thần giáp hộ thể lợi hại, thì cũng rất khó để có thể ngăn cản được loại lực lượng chấn động cường hãn này!
"Là ngươi muốn xem thử Thiên Địa Sát Phạt thuật!" Thẩm Tường bây giờ như là rèn sắt vậy, một chùy rồi lại một chùy đập xuống.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, bọn họ ở bên ngoài So Kiếm đài, cũng có thể cảm nhận được giống như trái tim của mình bị gõ vậy chứ đừng nói là Tạ Khang kia.
Khí sát phạt trên người Thẩm Tường không giảm, Sát Phạt Chi Tâm nhảy càng lúc càng nhanh, mỗi nhảy một nhịp đều sẽ để trên người Thẩm Tường tuôn ra một đợt khí sát phạt, khiến cho toàn bộ hội trường đều bị cỗ khí sát phạt có thể che trời này bao trùm lại.
"Loại khí sát phạt trình độ này, tuyệt đối không phải sát phạt mà cá nhân hắn tích lũy được, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Hoa Đế nhíu chặt lông mày suy tư.
Lợi hại không chỉ là Thiên Địa Sát Phạt thuật của Thẩm Tường, còn có thanh Thần chùy kia, thanh Thần chùy này rất nặng, mặc dù Thẩm Tường bây giờ liên tục đập mạnh xuống nhưng cũng cảm nhận được cánh tay mình có chút tê dại.
"Tinh Thần Liệt Chấn, kết thúc đi!" Đằng sau Thẩm Tường đột nhiên xuất hiện hư tượng của một vùng biển hùng vĩ đang dâng trào, loại khí thế của thiên nhiên kia kèm theo khí sát phạt trên người Thẩm Tường, khiến cho người ta ngay lập tức cảm thấy sợ hãi.
Biển lớn biến mất, cỗ sát thế trên người Thẩm Tường kia cường thịnh hơn.
"Chờ . . . chờ một chút..." Tạ Khang đã cảm nhận được sự đáng sợ của Thiên Địa Sát Phạt thuật một cách sâu sắc.
"Muộn!" Một chùy này của Thẩm Tường đập xuống, phía trên đột nhiên xuất hiện hình ảnh một mảnh tinh hải (một vùng biển sao) mênh mông, kèm theo Thần chùy rời vào trên người Tạ Khang, đạo lực lượng này đánh vào trên người Tạ Khang, đồng thời xuyên thấu So Kiếm đài, tiến vào sâu dưới mặt đất, như trùng kích vào cái gì ở phía dưới.
Ầm một tiếng nổ vang, bụi mù cuồn cuộn, từng khối đá vụn bắn văng ra ngoài, toàn bộ hội trường rung động điên cuồng, mặt đất xuất hiện từng vết nứt!
"Tên khốn này!" Đái Vĩnh Thừa thầm mắng, lập tức truyền âm cho trưởng lão đang ở xung quanh, ổn định hiện trường, hắn không nghĩ tới lực lượng một chùy vừa rồi của Thẩm Tường, tập trung vào cùng một chỗ lại đáng sợ như thế, có thể xuyên qua kết giới này, tiến sâu vào dưới mặt đất.
Trên So Kiếm đài xuất hiện vài vết nứt thật sâu, cái hội trường này cũng là như thế, mọi người cúi đầu nhìn vào những vết nứt rộng hơn một thước kia, sống lưng không thể không phát lạnh, bởi vì ở phía dưới là một màu đen kịt, vậy mà không nhìn thấy đáy, có thể thấy được một chùy vừa rồi của Thẩm Tường xuyên thấu sâu tới bao nhiêu.
Tạ Khang không chết!
Sau khi mọi người tỉnh táo lại, nhìn về phía So Kiếm đài, bọn họ cho rằng Tạ Khang có lẽ đã biến thành một khối thịt vụn, nhưng lại hoàn hảo nằm ở nơi đó, chỉ có điều sắc mặt rất khó cói, khóe miệng có vết máu, quần áo trên người đã tan nát tả tơi, tóc dài suôn mượt gọn gàng trên đầu của hắn đã rối tung rối mù.
Hai tay Tạ Khang còn cầm hai thanh Thánh kiếm kia, tuy nhiên lại run rẩy không ngừng, quần áo vải ở trên cánh tay ở lúc đón đỡ đã bị đánh rách tới tả tơi, lúc này ở trên hai cánh tay của hắn có vết rách nhìn thấy mà giật mình, trên hai tay toạc ra khe hở, có thể nhìn thấy được cốt nhục ở bên trong.
Nhưng tất cả mọi người đối với hắn bội phục không thôi, bởi vì hắn không chết!
Thẩm Tường nhặt hai thanh kiếm của hắn lên, nói ra: "Cái này thuộc về ta phải không?"
Tạ Khang không nói gì, khẽ gật đầu, hắn đã không còn lực lượng tái chiến!
Thẩm Tường mỉm cười, thở ra một hơi, rồi mới đi xuống đài, đi tới bên cạnh Mục Thiến Hương, đưa thanh Tru Ma thánh kiếm kia tới: "Cầm cẩn thận, chớ làm mất!"
Tru Ma thánh kiếm rất nhỏ, hơn nữa màu trắng bạc, nhìn rất đẹp, Thẩm Tường chính là ở sau khi suy tính một lúc mới quyết định cho Mục Thiến Hương, bởi vì thanh kiếm này ở trong tay Tạ gia lâu như vậy, còn chưa được lấy về, có thể thấy được Tru Ma phong đã không có ý định lấy lại thanh kiếm này, còn như những người khác thì chắc chắn cũng sẽ không đi đánh chủ ý tới thanh kiếm này.
"Tạ ơn lão ca!" Mục Thiến Hương nhận lấy, rất vui vẻ mà nói.
Mục Thiến Hương là nghĩa muội của Thẩm Tường, tặng một thanh Thánh kiếm cũng là chuyện đương nhiên, chỉ có điều vẫn để cho rất nhiều người nóng mắt, một tiểu nha đầu như thế, cái gì cũng không làm mà đã đạt được một thanh Thánh kiếm!
Đương nhiên, mọi người cũng biết Mục Thiến Hương không tầm thường, bằng không Kiếm Thần điện kia sẽ không vì nàng mà làm to chuyện như vậy.
Bọn họ không biết là, Mục Thiến Hương đã giúp Thẩm Tường rất nhiều, Thẩm Tường cảm thấy cho nàng một thanh Thánh kiếm cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp tạ nàng ta.
Tạ Khang được người đỡ đi, hắn không phải đi tới đây một mình.
So Kiếm đài đã bị hủy diệt, mục đích của Thẩm Tường tới nơi này đã đạt được, hắn âm thầm lên tiếng chào hỏi với Liễu Mộng Nhi và Tiết Tiên Tiên, rồi mới lại cáo biệt với Vương Uy Toàn.
"Ngươi cứ như vậy mà đi?" Đái Vĩnh Thừa cảm thấy có chút không đáng, hội trường của chính mình bị phá hủy, hơn nữa Thẩm Tường còn kiếm lời hai thanh Thánh kiếm.
"Chẳng lẽ có quy định, ta không thể đi sao?" Thẩm Tường cười nói.
"Được a, tuy nhiên ngươi phải cẩn thận, thanh Thiên Tà thánh kiếm kia thế nhưng là đồ của Tà Đế, ở trên Tà Thiên có không ít thế lực đều đang nhìn chằm chằm vào a." Đái Vĩnh Thừa có ý tốt dặn dò.
"Đa tạ!" Thẩm Tường bước nhanh đi ra khỏi Thần Kiếm cung, ở một chỗ rẽ hóa thành một sợi khói nhẹ, theo gió bay đi, vào thời điểm này hắn trông thấy rất nhiều người xông tới, đây đều là người của những thế lực lớn kia.
Hắn không rời khỏi Thần Kiếm tiên cung ngay lập tức, mà là đang đi dạo ở bên trong, chính là muốn nhìn xem có người nào để lại ám ký cho hắn hay không.
Thẩm Tường ngồi xổm dưới một bức tường cao gần cổng tiên cung, nơi lưu ám ký chính là ở nơi này, hắn để Long Tuyết Di đi thăm dò nhìn xem, bởi vì hắn đã bại lộ chính mình ở chỗ này, nếu như bằng hữu của hắn muốn liên lạc với hắn thì chắc chắn sẽ chạy tới.
Một nam tử trung niên trên đầu đội mũ rộng vành đi tới, trông thấy chòm râu dưới cằm hắn kia, Thẩm Tường biết đây là Đoạn Minh, hắn vậy mà còn chưa đi, hơn nữa còn theo tới.
"Ngươi được một thanh Thần kiếm, chẳng lẽ không có ý định mời ta đi ăn uống một bữa sao?" Thẩm Tường truyền âm hỏi.
"Ngươi thu hoạch cũng không tệ, hơn nữa ta còn giúp ngươi một tay, ta thấy coi như xong đi." Đoạn Minh mỉm cười ngồi ở bên cạnh Thẩm Tường, dựa vào bức tường cao vây quanh tiên cung, hỏi: "Ngươi ở chỗ này làm cái gì? Chờ ai sao?"
"Không phải, một thói quen mà thôi, ta xem một chút xem có lão bằng hữu nào lưu lại ám ký cho ta để cho ta đi tìm bọn họ hay không." Thẩm Tường nói.
"Ngươi cầm thanh Thiên Tà thánh kiếm kia không cảm thấy gò bó tay chân sao?" Đoạn Minh truyền âm hỏi.
"Thanh Long Đồ Ma đao ta còn chẳng cảm thấy gò bó, chứ đừng nói thanh Thiên Tà thánh kiếm này." Thẩm Tường thấy Đoạn Minh hỏi như thế, nói ra: "Ngươi muốn? Lấy thần kiếm tới đổi đi!"
P/S: Ta thích nào ... chương 5.... thấy im quá à :((