Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1517 - Chương 1517 - Đã Bỏ Sót Một Tên

Chương 1517 - Đã bỏ sót một tên
Chương 1517 - Đã bỏ sót một tên

Hoàng Cẩm Thiên và Miêu Nhi chờ ở bên ngoài, thấy Thẩm Tường đi lâu như vậy mà không có động tĩnh gì, trong lòng yên tâm rất nhiều, bởi vì không có động tĩnh liền mang theo ý nghĩa Thẩm Tường lặng lẽ tiến hành rất thuận lợi.

Thẩm Tường tiến hành tới coi như thuận lợi, bởi vì hắn liên tiếp gặp được Thiên Nhân, đều là đang tu luyện, trong đó có hai tên tuy rằng phát giác gặp phải nguy hiểm, nhưng vẫn trúng Túy Thần tán của Thẩm Tường, cuối cùng đều bị Thẩm Tường ném vào trong Thần đỉnh, hiện tại chỉ thiếu một tên cuối cùng.

Cói như thất bại đối với tên cuối cùng này thì Thẩm Tường cũng cảm thấy vấn đề không lớn, đương nhiên có thể thành công là tốt nhất, cũng không cần xảy ra xung đột trực tiếp với Thiên Nhân.

Thẩm Tường bây giờ đã hạ độc được mười bốn tên Thiên Nhân, để Thẩm Tường có chút thất vọng là, trong này không có một nữ tử nào, đều là nam tử, mà tám tên bế quan trong hang động kia thực lực tổng hợp tương đối mạnh, nhìn tương đối già, một số nam tử trông coi ở bên ngoài thì nhìn rất trẻ trung.

Người cuối cùng này là một thiếu niên!

"Tiểu quỷ này có lẽ là yếu nhất đi." Thẩm Tường nói, hắn biến thành côn trùng biết bay từ khe hở ở cửa bay vào, bên trong ở trên một cái giường có một thiếu niên tuấn tú đang ngồi ở trên đó, ở xung quanh hắn và trên ghế, đều thả đầy rất nhiều hòn đá màu trắng bạc.

"Người tới đây trông coi, có thể sử dụng những Thánh thạch này mà không kiêng kỵ một chút nào, khó trách nói phải có quyền thế địa vị mới có thể tới chỗ như thế này, cái này quả nhiên là một công việc béo bở a." Long Tuyết Di nói.

Thẩm Tường bắn hai viên Túy Thần tán vào trong lỗi mũi của thiếu niên này, mắt thấy lúc sắp thành công thì thiếu niên này đột nhiên mở to mắt, nghiêng đầu một cái tránh khỏi hai viên độc kia.

"Ai!" Thiếu niên này lập tức hô rồi mới nhìn về phía hai viên thuốc độc rơi xuống trên mặt đất, hắn không lập tức nhận ra đó là kỳ độc.

Thẩm Tường thầm mắng trong lòng, chỉ thiếu một chút thì hắn thành công, loại tình huống này trước đó hắn đã dự liệu được, cho nên hắn cũng có hậu chiêu.

Thiếu niên kia đứng im tại chỗ không hề động, rất cảnh giác nhìn xung quanh, hắn cảm giác được thứ xuống tay với hắn đang ở trong phòng này.

"Tiểu quỷ, tiếp chiêu đi!"

Thẩm Tường cười thầm trong lòng một tiếng, sử dụng lực lượng Không Gian pháp tắc, để một cái bồn nước lớn đột nhiên rơi vào trên đầu thiếu niên kia, bởi vì đây là một tên cuối cùng, cho nên coi như động tĩnh lớn một chút cũng không sao cả.

Thực lực của thiếu niên này quả thực rất mạnh, nhưng lại không nghĩ tới đối phương vậy mà sẽ hất nước vào người hắn, sau khi hắn bị hất nước vào người, nước trên người được hắn sấy khô toàn bộ!

Trông thấy cảnh này, Thẩm Tường cười như nở hoa trong lòng, bởi vì trong những nước kia chứa lượng lớn Túy Thần tán, những thứ đó cũng được hắn tinh luyện qua, hơn nữa lúc này đối phương tăng nhiệt độ, hơi nước bốc hơi ra mang theo độc tính mạnh hơn, hơn nữa những khí độc này đều bị hút vào trong cơ thể.

Quả nhiên, thiếu niên kia đi được mấy bước thì ngã xuống trên mặt đất, khắp kuôn mặt là vẻ chấn kihn, hắn muốn kêu to để người khác tới cứu hắn, nhưng lại không nghĩ tới hắn yếu tới ngay cả nói cũng không nói nên lời, mà khi hắn muốn dùng thần thức thì lại bị người ném vào bên trong một cái nơi tối đen như mực, hắn ở bên trong cảm ứng được có hơn mười cỗ khí tức rất quen thuộc, trong lòng của hắn lập tức hoảng sợ không thôi, bởi vì đây chính là những Thiên Nhân cùng hắn trông coi quặng mỏ ở chỗ này.

Sau khi giải quyết Thiên Nhân trong này, tiếp theo chính là chín con Thánh Trảo Hắc Ưng ở trên không trung kia, hắn lấy ra một khối ngọc phù, truyền âm cho Hoàng Cẩm Thiên, để Miêu Thi giải quyêt snhững Thánh Trảo Hắc Ưng kia.

Chính con Thánh Trảo Hắc Ưng đều không phải tụ tập lại cùng một chỗ, Miêu Nhi trước đó đã sớm quan sát qua, cho nên lúc hắn động thủ, đều là lặng lẽ đánh lén, giống như Thẩm Tường đối phó những Thiên Nhân kia.

Miêu Nhi trước đó đã chém giết qua một con Thánh Trảo Hắc Ưng, hiện tại đánh lén, hắn càng dễ đắc thủ hơn, lập tức đã đánh chết ba con, cuối cùng thì tạo ra sự chú ý cho sáu con Thánh Trảo Hắc Ưng khác, rơi vào vây công.

Lúc này Hoàng Cẩm Thên thừa dịp tiến vào khu mỏ quặng, những ngày qua hắn sớm đã thăm dò rõ ràng trong này ở nơi nào có nhiều Thánh thạch cho nên hắn vừa tiến vào thì như kiểu đường cũ đi nhiều ngày thành quen, nhặt đi toàn bộ những Thánh thạch đã được thú loại móc ra.

Long Tuyết Di thả ra mấy đạo thần hồn đi tìm Thánh thạch, Thẩm Tường căn cứ Long Tuyết Di chỉ dẫn, lập tức nhặt được mấy chục viên lớn như cục gạch vậy, mà ở bên trong còn có rất nhiều.

Thánh thạch nơi này hơi đặc biệt, lúc đào ra, mỗi một khối đều có trọng lượng không chênh lệch mấy đều tương đương nhau, đều có khoảng chừng một cân.

Thẩm Tường chẳng mấy chốc đã nhặt được hơn năm trăm khối Thánh thạch, Miêu Nhi lúc này đánh sáu con Thánh Trảo Hắc Ưng kia tới rất kịch liệt, truyền ra từng đợt tiếng vang, mặt đất đang rung động, ngọn núi lớn cũng chấn động.

"Chuyện gì vậy?"

Nơi xa truyền tới một tiếng hét khẽ nhẹ nhàng mà ưu nhã, lại là một nữ tử, để Thẩm Tường và Hoàng Cẩm Thiên cảm thấy hoảng sợ là, người đang tới này mang theo một cỗ Thánh linh khí vô cùng cường đại, có lẽ là một Thiên Nhân rất cường đại, hơn nữa không nhận hận chế cấm chỉ nào, có thể sử dụng Thánh lực!

Lúc này Thẩm Tường đã nhặt được hơn một ngàn khối, Hoàng Cẩm Thiên cũng như vậy, những Thánh thạch này đã được chồng chất ở bên trong này một đoạn thời gian, cho nên bọn họ có thể nhặt được rất dễ dàng.

"Đi mau!" Hoàng Cẩm Thiên kinh hô lên với Thẩm Tường, muốn tiến tới mang Thẩm Tường đi, ai ngờ một luồng ánh sáng trắng màu bạc bỗng nhiên thoáng hiện ở trước mắt Thẩm Tường, một nữ tử cao gầy trên người mang theo váy vàng, trong tay cầm một thanh trường kiếm chỉ về phía cổ họng Thẩm Tường.

Thẩm Tường không dám loạn động, bởi vì hắn cảm nhận được không gian xung quanh của chính mình, đều được nữ tử này phóng thích ra lực lượng cường đại phong tỏa lại!

Nữ tử này đeo một cái mặt nạ bạc, che lại một nửa khuôn mặt, từ cái miệng nhỏ gợi cảm của nàng ta là có thể thấy được, nữ tử này có lẽ là rất xinh đẹp.

"Sư phụ, các ngươi đi trước đi, đừng quản ta." Thẩm Tường nói ra: "Tự ta nghĩ biện pháp, nếu như tất cả mọi người gặp nạn vậy thì càng phiền phức hơn."

Hoàng Cẩm Thiên thở dài trong lòng, ở chỗ này hắn không thể sử dụng chân khí, cho nên làm cái gì cũng chỉ là phí công, hắn lập tức rời khỏi quặng mỏ này.

Miêu Nhi trước đó cảm ứng được có Thiên Nhân xuất hiện, lập tức thoát khỏi sáu đầu Thánh Trảo Hắc Ưng kia, vội vàng chạy về phía nơi tụ hợp mà Hoàng Cẩm Thiên và hắn quyết định.

Nữ tử này không đuổi theo Hoàng Cẩm Thiên và Miêu Nhi, bởi vì nàng ta cho rằng những cường giả trốn ở trong núi kia sẽ xuất hiện, bởi vì nàng ta vừa rồi phóng thích ra một cỗ uy á rất mạnh, có thể đánh thức các Thiên Nhân trong những hang động kia.

Nhưng là, nàng đợi một lát, vậy mà không có người nào đi ra, điều này làm cho lông mày của nàng ta hơi nhíu lại, có chút tức giận mà quát lên: "Các ngươi còn không ra sao? Cha ta để các ngươi tới đây, không phải là để cho các ngươi đi ngủ, mà là trông coi nơi này!"

Thẩm Tường không dám di động, bằng không cái đầu của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể nói lời tạm biệt với thân thể của hắn, thanh Thánh kiếm gác ở trên vai hắn kia cũng không phải là chuyện đùa, thực lực nữ tử này càng kinh khủng hơn, trước đó hắn còn đang thất vọng không gặp được nữ Thiên Nhân, không nghĩ tới chủ nhân của khu mỏ quặng này lại chính là một nữ tử, hơn nữa rất cường đại, nghe giọng điệu của nàng, có lẽ là còn có một lão cha càng lợi hại hơn nữa.

"Đi ra cho ta!" Nữ tử kia tức giận quát khẽ, tiếng quát vẫn rất êm tai, nhưng lại mang theo một cỗ lực lượng rất mạnh.

Phanh phanh phanh!

Nữ tử này chỉ khẽ quát một tiếng, lại để cho tất cả các hang động ở tòa quặng mỏ này nổ tung toàn bộ, phát ra từng tiếng từng tiếng nổ vang, từng khối đá to lớn bay tứ tung ra.

Nhưng là, ngoại trừ sáu tên Thánh Trảo Hắc Ưng biến hành hình người xuất hiện, mười lăm tên Thiên Nhân kia vẫn không thấy cái bóng nào.

P/S: Ta thích nào ... chương 6.

Bình Luận (0)
Comment