Hơn mười ngày trôi qua, trên đường đi đều không gặp được thứ gì, hiện tại bỗng nhiên bị công kích, trong lòng Thẩm Tường ít nhiều có chút kích động, chí ít bọn họ ở trong này còn gặp được thứ còn sống.
Thẩm Tường rời khỏi buồng nhỏ trên tàu, đi ra bên ngoài trông thấy xung quanh thuyền thỏ có mấy người mặc áo choàng màu đỏ như lửa, đó là áo choàng riêng của Hỏa Thần điện, đang bao bọc bọn họ rất kín đáo, ngay cả đầu cũng không nhìn rõ lắm.
"Tại sao các ngươi lại công kích thuyền của ta!" Thẩm Tường tức giận nói.
Hoàng Cẩm Thiên vừa đi ra nhìn thấy là Hỏa Thần điện thì biết rằng sẽ không có gì tốt xảy ra.
"Chúng ta chỉ là mời ngươi xuống, nơi này là địa bàn của chúng ta, các ngươi tự tiện xông vào địa bàn của chúng ta, chúng ta không giết chết các ngươi đã coi như là nhân từ rồi, để thuyền lại rồi mới tự mình trở về đi." Một người của Hỏa Thần điện nói, giọng nói có chút già nua, có lẽ là một lão giả.
Thẩm Tường đang lo không hiểu rõ chuyện bên này, hiện tại có người đưa tới cửa, với hắn mà nói thế nhưng là một chuyện tốt.
"Tổng cộng có tám tên, chúng ta mỗi người bốn tên được không?" Hoàng Cẩm Thiên truyền âm cho Thẩm Tường: "Những gia hỏa này đã muốn cướp đoạt thuyền của các ngươi, cũng không cần phải khách khí, đựa bọn hắn quy thiên."
Thẩm Tường quát lên đối với đám người Hỏa Thần điện: "Các ngươi là Hỏa Thần điện a, có thể gặp được các ngươi ở chỗ này thật sự là may mắn của ta, vừa đúng Thiên đan thuộc tính Hỏa này của các ngươi có thể giữ ấm."
Hai câu đằng trước vừa mới để đám người Hỏa Thần điện kia đắc ý một trân, nhưng nghe đến câu cuối cùng của Thẩm Tường thì biết Thẩm Tường muốn giao chiến với bọn họ.
Lúc Thẩm Tường nói ra câu nói kia, Hoàng Cẩm Thiên đã biến mất, lúc này lại là bão tuyết, Thẩm Tường và Hoàng Cẩm Thiên loại đánh lén đại sư này càng dễ dàng đắc thủ, chỉ là trong chớp mắt, bọn họ đã biến mất ở trong gió lớn.
"Cẩn thận, hai gia hỏa này đều không đơn giản!"
Giọng nói của lão giả kia mang theo một chút sợ hãi, bọn họ đều là Tiên Vương hậu kỳ, hơn nữa còn có tám cái, bọn họ cho rằng mình ở Đế Thiên này đã đủ để có thể xông pha, cho nên trông thấy ở bên trong chiếc thuyền kia sẽ rất dễ chịu liền muốn chiếm thành của mình, bởi vì bọn hắn đã chịu đủ tra tấn ở bên trong Huyên Hàn cổ vực này.
"Các ngươi biết rõ chúng ta là Hỏa Thần điện, còn muốn động thủ đối với chúng ta sao?"Lão giả kia trông thấy Thẩm Tường và Hoàng Cẩm Thiên đột nhiên biến mất, trong lòng hoảng sợ không hiểu, bởi vì cái này thật sự là quá quỷ dị.
Thẩm Tường lấy Thanh Long Đồ Ma đao ra, hướng về lão giả kia một đao như tia chớp mà bổ tới, ánh sáng xanh chợt hiện, Thần đao được Thẩm Tường sử dụng thần lực phách trảm đi ra, một đạo đao khí rát tinh thuần ngưng tụ lại bắn ra, chấn động tới tuyết bay xung quanh trong nháy mắt biến thành mảnh vỡ.
Nghe thấy tiếng long khiếu, trông thấy ánh sáng xanh chói mắt, trong nội tâm những tên Tiên Vương của Hỏa Thần điện này đều hiện ra Thanh Long Đồ Ma đao tới, bọn họ là lần đầu tiên trông thấy cây đao này, nhưng lại lập tức nhận ra.
Người ở bên trong chiếc thuyền nhỏ kia lại là Thẩm Tường!
"A..." Một tiếng hét thảm đau thương vang lên, bông tuyết bay múa đột nhiên bị một chùm máu tươi bắn ra nhuộm đỏ.
Thẩm Tường bổ ra một đao, không tiếp tục để ý tới người này, lách mình phóng tới một người khác, sau khi khóa chặt, vung thần đao lên, vận chuyển thần lực, bổ tới một đao không lưu tình chút nào, chém đứt lưng.
Thẩm Tường Hóa Thánh cảnh, coi như không cần Thanh Long Đồ Ma đao và thần lực, chỉ dựa vào lực lượng kinh khủng của nhục thân thì cũng có thể xé toang những tên Tiên Vương của Hỏa Thần điện này.
Một bên khác chính là tiếng kêu rên liên hồi, Hoàng Cẩm Thiên ngây người ở Thánh Vực hơn hai trăm năm, ở dưới sự phối hợp thường xuyên với Miêu Nhi, hắn đạt được lượng lớn thú đan, thông qua hấp thu thánh lực bên trong những thú đan đó, thực lực cũng đột nhiên tăng mạnh, một đôi tay khô gầy như là ma trảo, những tên Tiên Vương bị hắn tóm lấy, bị hắn dùng một loại thủ pháp phi thường quỷ dị hơn nữa tàn bạo xé thành mảnh nhỏ.
Tám tên Tiên Vương hậu kỳ, ở bên trong thế giới Cửu Thiên, trừ bỏ những Hóa Thánh cảnh kia, chính là một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng, nhưng bọn hắn bây giờ đối mặt với hai thầy trò bước vào Hóa Thánh cảnh này thì không hề có sức đánh trả, chỉ là vừa đối mặt thì đã chết đi mấy tên, giết bọn hắn đơn giản như là cắt cỏ.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại một tên, đây là Thẩm Tường cố ý để lại người sống, hắn muốn biết Hảo Thần điện phái những người này tới đây để làm cái gì.
Sau khi thi triển Nhiếp Hồn ma chú, Thẩm Tường đã có được đáp án.
"Những gia hỏa này chính là tới tìm kiếm mộ của Thập Thiên đại đế, xem ra Hỏa Đế kia cũng biết được không ít thứ, tuy nhiên hắn không phải quá khẳng định, chỉ phái đám gia hỏa này tới dò xét." Thẩm Tường nói.
"Bọn họ dò xét được cái gì không?" Hoàng Cẩm Thiên nhìn vào Thanh Long Đồ Ma đao trong tay Thẩm Tường, hắn phát hiện con Long ở trên đó đang di chuyển.
"Không, bọn họ tới đây có mấy tháng, cái gì cũng không dò xét ra." Thẩm Tường trông thấy Hoàng Cẩm Thiên nhìn chằm chằm vào Thanh Long Đồ Ma đao của hắn, hắn không thể không cúi đầu xem xét, hơi kinh ngạc mà nói ra: "Con Long này giống như đang động!"
"Ngươi cũng nhìn thấy? Ta còn tưởng rằng chính ta nhìn nhầm, thân thể của nó ở vừa rồi bỗng nhúc nhích." Hoàng Cẩm Thiên đột nhiên hưng phấn lên: "Thập Thiên đại đế đã từng là chủ nhân của Thanh Long Đồ Ma đao, nói không chừng có thể sử dụng cây đao này tìm kiếm được đế mộ."
Thanh Long Đồ Ma đao vốn chính là Thần đao, Thẩm Tường sử dụng trước đó, có thể cảm nhận được ở trên cây đao này có ký ức khác, hắn suy đoán là ở lúc Thập Thiên đại đế sử dụng, được đao hồn của cây đao này ghi chép lại.
Hắn lập tức lấy Thanh Long Đồ Ma đao, chỉ mũi đao về phía trước, rồi mới ở nguyên chỗ xoay quanh, đồng thời để Hoàng Cẩm Thiên lưu ý động tĩnh trên Thanh Long Đồ Ma đao.
Thẩm Tường đứng tại chỗ, chậm rãi xoay tròn, hắn muốn xem một chút cây đao này có phải thật cảm ứng được mộ của Thập Thiên đại đế ở nơi nào hay không.
Khi hắn chuyển đủ một vòng, Hoàng Cẩm Thiên đột nhiên cảm thấy kỳ lạ mà nói: "Có phản ứng, chính là phương hướng này!"
Ở vừa rồi, Thẩm Tường cũng trông thấy con Long ở trên Thanh Long Đồ Ma đao này giống như hơi rung một chút.
Tuy rằng còn chưa xác định cây đao này có thể dẫn bọn hắn tìm tới nơi đó hay không, nhưng Thẩm Tường và Hoàng Cẩm Thiên vào lúc này đều hết sức kích động.
Hắn tiến vào bên trong khoang thuyền nhỏ kia, Thẩm Tường ở bne trong nếm thử một chút, Thanh Long Đồ Ma đao cùng vừa rồi giống như nhau, khi Thẩm Tường dùng mũi đao chỉ vào cái hướng kia, Thanh Long trên thân đao hơi rung động một chút.
"Nhanh đi nhìn xem một chút, coi như không phải có đế mộ thì cũng sẽ có một vài thứ khác." Hoàng Cẩm Thiên hưng phấn không thôi, hận không thể lập tức bay tới nhìn xem.
Thẩm Tường thôi động thuyền nhỏ tăng tốc đi tới, hắn cũng không thể chờ đợi, lại thêm Tà Long táng địa được người khác để mắt tới, hắn chỉ cần giải quyết nơi này thì có thể lập tức trở về.
Cũng không biết tại sao, Thẩm Tường điều khiển thuyền nhỏ lái về phương hướng mà Thanh Long Đồ Ma đao chỉ, sau khi chạy đi được mấy ngày thì bão tuyết bỗng nhiên yếu đi rất nhiều, lại qua hai ngày, bão tuyết đã ngừng lại, Thẩm Tường và Hoàng Cẩm Thiên đứng ở trên thuyề nhỏ, nhìn về phía trước, kia là một nhóm núi băng thành một dải dài vài dặm
"Chẳng lẽ tới gần nơi này thì bão tuyết sẽ biến mất?" Thẩm Tường quay đầu nhìn lại một chút, nơi khác gió lớn vẫn thét gào như trước, băng tuyết bừa bãi.
Hoàng Cẩm Thiên nhíu mày nhìn vào những ngọn núi băng kia, đột nhiên nói: "Nếu như ngươi không hy vọng chiếc thuyền này sẽ bị phá hủy, thì thu lại nhanh một chút, chúng ta đi bộ tới, ta cảm nhận được trong khu vực các núi băng này có rất nhiều thứ đáng sợ."
Hắn ở bên trong Thánh Vực kia, thường xuyên đi tìm Thánh Thú, lúc này hắn lại tới đây, dựa vào những kinh nghiệm trước đó của hắn, hắn có thể nhìn ra được đằng trước khả năng có cự thú.
Thẩm Tường và Hoàng Cẩm Thiên lúc này đi vừa đi vừa nói tới một cánh đồng tuyết phẳng chỉ có một lớp tuyết trắng trên đó, đường rất dễ đi.
"Có phát hiện gì hay không?" Hoàng Cẩm Thiên dừng bước lại, hỏi thăm Thẩm Tường.
Thẩm Tường cảm nhận được dưới chân rung động, gật nhẹ đầu: "Đây là thứ gì? Cảm giác rất lợi hại a!"
Hoàng Cẩm Thiên lắc đầu: "Phải cẩn thận, chúng ta có lẽ là tới rất gần đế mộ, gặp nguy hiểm là rất bình thường."
Rung động khẽ ở mặt đất biến mất, Thẩm Tường và Hoàng Cẩm Thiên mới dám bước tiếp, nhưng bọn họ còn chưa bước ra được mấy bước thì mặt đất lại rung động lên, rất quỷ dị.
"Không tốt, ở ngay phía dưới chúng ta!" Vẻ mặt Hoàng Cẩm Thiên thay đổi, vội vàng hô: "Nhanh nhảy lên trên!"
Thẩm Tường nghe được lời này của Hoàng Cẩm Thiên, không nói hai lời lập tức giẫm mạnh một cái đồng thời cúi đầu nhìn về phía dưới.
Rầm rầm rầm!
Một mảng lớn băng đất ở phía dưới bỗng nhiên nứt ra, vậy mà gặp phải một con cóc trắng như tuyết to lớn như núi, há ra cái miệng to lớn kia, trong miệng phun ra đầu lưỡi màu trắng, như tia sáng bắn về phía Thẩm Tường.
Thẩm Tường không thể không dùng xuyên qua không gian để trốn tránh, bằng không hắn sẽ bị cái lưỡi kia cuốn vào trong bụng con cóc khổng lồ này.
"Đây là thứ gì?" Thẩm Tường lòng còn sợ hãi, vừa rồi chỉ thiếu chút nữa thì hắn rơi vào bên trong miệng lớn của con cóc tràn ngập băng hàn thấu xương kia.
"Phiền toái, đây là Thánh Băng Thiềm trong truyền thuyết, chạy mau đi, thứ này coi như không phải Thánh Thú thì cũng không khác gì Thánh Thú." Da đầu Hoàng Cẩm Thiên tê dại một lúc, vội vàng hô to với Thẩm Tường.
Thẩm Tường kinh hãi nói: "Chính là Thánh Băng Thiềm lúc nào cũng có thể thả ra Huyền Hàn Tà Độc?"
Huyền Hàn Tà độc thế nhưng là một loại bên trong những kỳ độc thời thái cổ, Thẩm Tường từng nghe Bạch U U nói, Thánh Băng Thiềm cũng có loại độc này.
Đối với loại độc này, Thẩm Tường ngược lại không có cái gì thật phải sợ, bởi vì hắn có Trấn Ma kim thân, nhưng Hoàng Cẩm Thiên thì chưa chắc, bị Thánh Băng Thiềm này phun tới mà nói, nói không chừng sẽ mất mạng.
Hoàng Cẩm Thiên đã chạy, vừa rồi Thánh Băng Thiềm công kích Thẩm Tường, cái miệng há to ra đột nhiên nhô ra một cái lưỡi rất dài và phóng ra Huyền Hàn Tà Độc, chỉ có điều Thẩm Tường có được Trấn Ma kim thân, cho nên hắn không phát hiện những Huyền Hàn Tà Độc kia.
Lưỡi Thánh Băng Thiềm không bắn trúng Thẩm Tường, có chút tức giận, lại nhanh chóng phun lưỡi ra, lần này còn nhanh hơn so với lần trước rất nhiều, vậy mà đánh trúng vào Thẩm Tường.
Hoàng Cẩm Thiên ở đằng xa trông thấy, hô một tiếng: "Tiểu quỷ..."
Thân thể Thẩm Tường bị cái lưỡi to lớn kia quấn lấy, kéo vào bên trong cái miệng lớn của Thánh Băng Thiềm, trong lòng Hoàng Cẩm Thiên có chút lo lắng, tuy nhiên hắn biết mạng của Thẩm Tường rất cứng, sẽ không có chuyện gì.
"Cái lưỡi này đều là Huyền Hàn Tà Độc a, tuy nhiên không dùng được đối với ta, tên ngốc nhà ngươi, sai lầm của ngươi chính là cuốn ta vào trong miệng của ngươi, ngươi xong đời." Thẩm Tường thầm nói, thần lực tỏa sáng, ánh sáng trắng lập lòe, để hắn thoát khỏi cái lưỡi kia.
Hắn lấy Thanh Long Đồ Ma đao ra, bổ loạn ra xung quanh một trận, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt hơn mây trăm đao, đao đao đều được Thẩm Tường rót vào thần lực cường đại hóa thành đao cương bay vụt ra, tăng thêm uy lực của thần đao, khiến cho mỗi một đao Thẩm Tường bổ ra, đều có lực lượng cực mạnh, từ bên trong chặt chém con Thánh Băng Thiềm kia, lộ ra rất nhẹ nhõm.
Thẩm Tường chỉ bổ ra mấy trăm đao, cũng cảm nhận được Thánh Băng Thiềm kia đang lăn lộn điên cuồng, hiển nhiên nguyên nhân là bởi vì quá đau .
"Huyền Hàn Tà Độc, đây chính là kỳ độc thái cổ a! Lần trước trông thấy Tà Xà Vương sử dụng, ta sớm đã muốn có được." Thẩm Tường cười thầm trong lòng: "Ngươi cái con cóc lớn này, hiện tại thành toàn cho ta."
Thẩm Tường dự định ở bên trong cơ thể Thánh Băng Thiềm tìm kiếm được túi độc kia, chỗ đó chắc chắn ngưng tụ ra lượng lớn Huyền Hàn Tà Độc!
P/S: Ta thích nào ... chương 11