Tiến vào trong cơ thể của Thánh Băng Thiềm, một màu đen kịt, xung quanh đều là nhầy nhụa, Thẩm Tường có Huyền Vũ Kim Cương giáp, không sợ bị Thánh Băng Thiềm này luyện hóa, hắn thả thần lực ra ngoài, đi dò xét túi độc và thú đan bên trong cơ thể Thánh Băng Thiềm.
"Hóa ra thú đan và túi độc dung hợp lại với nhau, không biết lất Thú đan ra sẽ như thế nào!" Thẩm Tường thầm nghĩ trong lòng, hắn cảm ứng được vị trí của thú đan kia, lúc này đang vội vàng đi qua vị trí đó.
Hoàng Cẩm Thiên ở đằng xa, trông thấy Thánh Băng Thiềm đang quay cuồng tại chỗ mà kêu lên, thì biết đây là Thẩm Tường đang làm gì ở bên trong đó, điều này làm cho hắn yên tâm rất nhiều.
Thẩm Tường vầm Thanh Long Đồ Ma đao vào trong tay, mượn nhờ đao quang tiến lên giữa bóng tối trong cơ thể Thánh Băng Thiềm, gặp phải trở ngại thì chém vào mấy đao, trên người hắn có một cái vòng bảo hộ bằng thần lực, những máu độc kia căn bản không đúng tới trên người của Thẩm Tường, những máu độc này sẽ không tạo thành bất kỳ tổn thương gì đối với hắn, tuy nhiên rất buồn nôn, hắn không muốn dính vào một chút nào.
Một đường chém lung tung loạn xạ, Thẩm Tường cuối cùng đi tới vị trí thú đan kia, thú đan không lớn, nhưng mà bên trong lại ẩn chứa Thánh lực rất mạnh và lượng lớn Huyền Hàn Tà Độc.
"Thánh Băng Thiềm này không biết hóa hình, có lẽ là Man Thú Thánh cấp thời kỳ thái cổ, thú đan này tiện nghi ta." Thẩm Tường cười thầm trong lòng, vung đao chặt đứt những kinh mạch nho nhỏ to lớn kết nối với thú đan.
Sau khi thú đan vào tay, Thẩm Tường chỉ cẩm thấy một trận rung động mãnh liệt, Thánh Băng Thiềm kia đang lăn lộn lung tung.
"Tên gia hỏa này sẽ không chết trong một thời gian." Thẩm Tường đang rung động kịch liệt ở bên trong, sử dụng lực lượng Không Gian pháp tắc đi xuyên qua thân thể Thánh Băng Thiềm này, đi ra bên ngoài.
Không có thú đan tới ngưng tụ sức mạnh, Thánh Băng Thiềm này chỉ là một con Man Thú tương đối to lớn, tuy nhiên trong cơ thể nó còn sót lại không ít Huyền Hàn Tà Độc, người không có chút thực lực nào gặp được bó thì vẫn rất nguy hiểm.
Hoàng Cẩm Thiên trông thấy Thẩm Tường đi ra, lập tức chạy tới, rồi sau đó hai sư đồ tiến vào dãy núi băng kia, bọn họ cũng không giết chết Thánh Băng Thiềm này, toàn thân là độc cũng chỉ có thú đan có tác dụng lớn nhất, như Hoàng Cẩm Thiên mà nói thì không thể ăn!
"Ở bên cạnh đã gặp phải một con Thánh Băng Thiềm kinh khủng như thế, không biết ở bên trong sẽ có thứ nào đó càng lợi hại hơn hay không." Hoàng Cẩm Thiên nghĩ tới con Thánh Băng Thiềm sử dụng kỳ độc thái cổ kia thì lòng còn sợ hãi.
Lực lượng của Thánh Băng Thiềm kia bỗng nhiên yếu đi nhiều như vậy, Hoàng Cẩm Thiên đã đoán được Thẩm Tường đã lấy đi thú đan của Thánh Băng Thiềm, nói không chừng còn làm ra những Huyền Hàn Tà Độc lợi hại kia.
"Cẩn thận một chút thì tốt hơn!" Thẩm Tường thu liễm khí tức lại, lúc đi đường chỉ là nhẹ nhàng giẫm ở trên mặt đất, như là một làn khói, có một số thú loại có cảm giác nhạy bén thì có thể thông qua tiếng bước chân rất yếu ớt mà cảm ứng được.
Hoàng Cẩm Thiên cũng giống như Thẩm Tường che dấu đi một cách nhẹ nhàng, hắn ở bên trong Thánh Vực kia thì thường xuyên là như vậy đi nhẹ nói khẽ.
"Nơi này nguy hiểm như vậy, hơn nữa lại lạnh như vậy, xem ra mộ của Thập Thiên đại đế rất có thể được giấu ở chỗ này." Lúc này Hoàng Cẩm Thiên cũng cảm nhận được có chút rét lạnh, loại cường giả Hóa Thánh cảnh như hắn, trong lúc đang dùng Thánh lực rất mạnh chống lại giá lạnh, mà còn có thể cảm nhận được rét lạnh thì có thể thấy được nơi này lạnh giá cỡ nào.
Thẩm Tường ngược lại thì không cảm thấy, hắn thi thoảng lấy Thanh Long Đồ Ma đao ra, thông qua Thanh Long Đồ Ma đao tới xác nhận phương hướng, hắn cho rằng Thanh Long Đồ Ma đao sẽ chỉ đường cho hắn, khẳng định là có nguyên nhân ở trong đó, nói không chừng Thập Thiên đại đế hy vọng thi thể của chính mình được chủ nhân mới của Thanh Long Đồ Ma đao tìm tới.
Nơi này không có bão tuyết, chỉ có đất núi tràn ngập băng tuyết vô biên vô hạn, tốc độ đi của Thẩm Tường và Hoàng Cẩm Thiên nhanh rất nhiều, chỉ có điều sự yên tĩnh ở nơi này để cho bọn hắn cảm thấy một loại bất an khó hiểu.
"Có biến!" Thẩm Tường bỗng nhiên dừng lại, nhìn vào không trung một mảnh núi băng ở đằng xa.
"Đây là ánh lửa, trong này hỏa diễm còn có thể bốc cháy lên thì hỏa diễm này không yếu a."
Lúc này là ban đêm, Hoàng Cẩm Thiên và Thẩm Tường đều có thể trông thấy không trung đằng xa được một đám hỏa diễm chiến sáng đỏ bừng, có thể xác nhận là, hỏa diễm nơi đó có thể thiếu đốt trong phạm vi rất lớn, còn có chính là những hỏa diễm này không phải là hỏa diễm bình thường.
"Biết kia có nguyên nhân gì không?" Hoàng Cẩm Thiên hỏi.
"Ta dò xét một chút, trước tiên đừng đi qua!" Thẩm Tường khống chế mấy sợi thần hồn bay ra bên ngoài, thi triển Thần Du Cửu Thiên, nhanh chóng tiến về khu vực núi băng kia.
Sau một lát, Thẩm Tường thông qua mấy đọa thần hồn kia, nhìn thấy một cảnh tượng kinh người!
"Bên kia có một đám người ... nói đúng ra có lẽ là Long Nhân và Long!" Thẩm Tường sợ hãi than nói, hắn trông thấy đằng sau ngọn núi băng kia có một khu vực băng nguyên rộng lớn, mà ở trên đó có hơn ngàn Long Nhân khoắc Long giáp, trên mặt có long lân đang chém giết lẫn nhau, ở chỗ xa hơn, còn có mấy đầu Long hóa thành người đang chiến đấu, chấn vỡ từng ngọn núi băng to lớn, cảnh tượng rất rung động, bởi vì cách nơi này quá xa, chỉ có thể nghe được một số tiếng vang trầm muôn mà thôi.
"Nơi này lại có Long, xem ra còn là Long có thực lực không kém!" Hoàng Cẩm Thiên cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Thẩm Tường nhìn ra những Long kia, một phe là Băng Long, một bên khác là Hỏa Long và Lôi Long!
Lúc hắn hắn rất chắc chắn, mộ của Thập Thiên đại đế ở ngay tại nơi này, đán Băng Long kia chắc chắn là lão tổ Băng Long năm đó sắp xếp ở chỗ này trông coi, nhưng là đám gia hỏa Lôi Long kia tại sao lại ở chỗ này? Hơn nữa còn xảy ra đại chiến với Băng Long!
"Băng Long nhất mạch với Hỏa Long, Lôi Long nhất mạch đang khai chiến, bọn họ vốn là ở chỗ này, binh khí trong tay bọn họ tuy rằng không tệ, nhưng nhìn tay nghề rèn đúc rất là cổ xưa, không giống như những năm gần đây." Thẩm Tường nói ra: "Chúng ta đi tới xem một chút, khi cần thiết còn phải giúp đỡ Băng Long nhất mạch."
Băng Long nhất mạch đã thoát ly khỏi Hoàng Long tộc từ rất sớm, hơn nữa Long Tuệ San chỗ Băng Long nhất mạch có quan hệ rất tốt đối với Thẩm Tường, hắn cảm thấy Băng Long thủ hộ ở chỗ này phải giống như Băng Long nhất mạch mà Long Tuệ San bây giờ đang lãnh đạo.
Lúc Thẩm Tường và Hoàng Cẩm Thiên phóng tới dãy núi lớn kia, băng nguyên được thắp sáng bởi hỏa diễm đã bị vấy bẩn bởi một mảnh lớn màu đỏ, những Long cường đại kia trong lúc chiến đấu bắn tung tóe hỏa diễm ra ngoài, rơi xuống ở trên bề mặt băng nguyên, hòa tan một mảng lớn núi băng, cùng với sự gia tăng mạnh về nhiệt độ ở đây, khiến nơi này một số hố nước ở khắp nơi bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Xem ra Long Nhân Băng Long rơi xuống hạ phong." Hoàng Cẩm Thiên nói, trước đó lúc Thẩm Tường quan sát, Băng Long bên này còn có khoảng năm trăm Long Nhân, nhưng bây giờ chỉ còn có hơn ba trăm, mà Hỏa Long Lôi Long bên kia còn có hơn bốn trăm.
Thẩm Tường nhìn về phía xa tiếng long khiếu phát ra không ngừng, chỗ đó là phương hướng Băng Long và Hỏa Long đại chiến, bọn họ hiện tại chắc chắn bị áp chế, chiếu cố không được bên này.
"Đối phương có Long Nhân Hóa Thánh cảnh, tuy nhiên chúng ta không cần lo lắng, Long Nhân Hóa Thánh cảnh của hai bên đều có thực lực ngang nhau, yếu kém chính là tên tầng dưới chót kia, cứ kéo dài như vậy, bên Băng Long này sẽ tử thương càng thảm trọng hơn, chúng ta ra tay đi." Thẩm Tường nói xong, ném Băng Long kiếm cho Hoàng Cẩm Thiên: "Cầm thanh kiếm này, Băng Long bên kia có lẽ là sẽ không làm khó dễ ngươi!"
"Đây chính là Băng Long kiếm trong truyền thuyết, quả nhiên không đơn giản." Hoàng Cẩm Thiên cười hắc hắc, nắm lấy Băng Long thánh kiếm, vội xông tới.
Thẩm Tường thì lấy Thanh Long Đồ Ma đao ra, xuyên qua không gian, qua lại liên tục mấy lần, đi tới trước mặt mấy cái tiểu đội Băng Long đang rơi vào khổ chiến, vì bọn họ ngăn cản hơn mười Long Nhân Lôi Long hợp lực đánh ra cuồng lôi.
P/S: Ta thích nào ... chương 12