Ở trong mắt Khổng Bạch Linh và Trân Châu, Thẩm Tường thế nhưng là một lão yêu quái sống không biết bao nhiêu năm, nhưng lại không biết tuổi tác của các nàng lớn hơn Thẩm Tường nhiều lần, lúc gọi Thẩm Tường là Thẩm đại ca cũng khiến Thẩm Tường có chút xấu hổ.
"Thật sao?" Trân Châu có chút không dám tin tưởng, kích động ôm vào Khổng Bạch Linh cao hơn nàng rất nhiều, nhảy cỡn lên.
"Đương nhiên là thật, tên gia hỏa này đi tới Thiên Vực khác rất dễ dàng, tuy nhiên hắn còn phải chờ một số gia hỏa từ những nơi thật xa tới bắt hắn thì hắn mới đi qua." Long Tuyết Di cười hì hì nói.
Thẩm Tường bây giờ đúng là chờ những Thánh Tôn kia tới bắt hắn, chờ lúc một đám tới, hắn mới rời khỏi nơi này để cho đám người kia đi một chuyến tay không mà về, dù sao hắn có thời gian chơi với đám gia hỏa này.
Hắn đi tới một hòn đảo nhỏ, kiên nhẫn chờ đợi ở trên đó, đồng thời nói chuyện phiếm với Khổng Bạch Linh và Trân Châu, hiện tại Khổng Bạch Linh và Trân Châu đều đang ở trong giai đoạn khảo nghiệm, nếu như chưa hiểu rõ các nàng, Long Tuyết Di cũng không dám tùy tiện để các nàng tiến vào Bách Hoa cung, đây là chuyện rất nguy hiểm.
"Trân Châu, nước mắt của ngươi thật lợi hại như vậy sao? Có thể chữa thương nhanh chóng." Thẩm Tường hỏi.
"Không chỉ có thể chữa thương, còn có thể làm đẹp, uống hay xoa ở bên ngoài cũng được, đặc biệt là những lão bà bà có nếp nhăn kia, sau khi dùng thì có thể lập tức biến trở về dáng vẻ trẻ đẹp." Lúc này Trân Châu giống như một thiếu nữ, nói tới ưu điểm của mình thì rất tự hào.
Thẩm Tường cười nói: "Xem ra tác dụng là rất lớn, nếu như lúc ta cần nước mắt của ngươi, ta có phải bắt nạt ngươi thì mới đạt được hay không?"
Trân Châu cười duyên nói: "Đương nhiên không cần, lúc ngươi cần thì cứ nói với ta, ta chảy nước mắt bất cứ lúc nào."
Khổng Bạch Linh khẽ cười nói: "Thẩm đại ca, Trân Châu muội muội vừa rồi đã cho chúng ta nếm qua nước mắt của nàng, có hương vị ngọt, nước mắt trân châu nàng có tác dụng lớn nhất ở chỗ là có thể dùng để giải độc, tuy rằng ta ít tiếp xúc với bên ngoài, nhưng ta từng nghe nói qua nước mắt trân châu của nàng có thể giải bách độc."
"Nói như vậy, Trân Châu ngươi cũng là thân thể bách độc bất xâm?" Thẩm Tường hơi kinh ngạc.
"Ừm!" Trân Châu cười nói: "Đợi chút nữa ta làm một bình nước mắt cho ngươi, không cần biết ngươi gặp phải độc gì, uống một giọt thì có thể giải độc!"
"Độc nào cũng có thể?" Thẩm Tường vẫn còn có chút không tin, năng lực đặc biệt của Trân Châu này cũng quá lợi hại đi, nếu như có thể giải kỳ độc thái cổ vậy thì càng lợi hại hơn.
Khổng Bạch Linh nói ra: "Bên trong Cửu Linh Thiên Hải, có rất nhiều thú độc có kịch độc, một số độc của thú độc lợi hại giống như kỳ độc thái cổ, nước mắt của Trân Châu đều có thể giải."
Trân Châu cười hì hì nói: "Bạch Linh tỷ, 'Địa Cửu Thiên Trường' kia của ngươi, ta chỉ sợ cũng không giải được, tuy rằng đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi, nhưng ta biết ngươi chính là người sử dụng Địa Cửu Thiên Trường."
Long Tuyết Di kinh ngạc nói: "Địa Cửu Thiên Trường sao? Đây chính là một loại độc rất kỳ lạ! Có thể để cho sinh linh biến thành tượng đá màu trắng, nếu như tượng đá bị làm nát thì tương đương với cận kề cái chết!"
"Cái tên này ... cũng quá không có độc ý đi!" Thẩm Tường thán phục một tiếng, lẩm bẩm: "Ma Chú Huyết Lan, Tuyết Khuynh Nhất Thế, đây đều là nghe không tệ, nhưng lại là kỳ độc rất có tình giày vò người khác!"
Thẩm Tường bây giờ nắm giữ không ít kỳ độc, Ma Hủ Tử Khí và Túy Thần kỳ độc là nắm giữ sớm nhất, cũng là hai loại thường dùng có hiệu quả nhất, Ma Chú Huyết Lan là Bạch Tử Thiến cho hắn, hắn rất ít khi dùng, bởi vì lúc dùng không đẹp chút nào, Huyền Hàn Tà Độc hắn cũng có, lần trước chém giết một con Thánh Băng Thiềm, lấy đi túi độc để hắn nắm giữ lượng lớn Huyền Hàn Tà Độc.
Mà bây giờ hắn gặp phải một con Thánh Thú có được loại kỳ độc Địa Cửu Thiên Trường này! Hắn không nghĩ tới Khổng Bạch Linh thẹn thùng nhìn như hiền lành này lại là một nữ tử chưởng khống một loại kỳ độc.
"Trân Châu ... ngoại trừ ngươi, còn có ai biết không? Kỳ độc của ta sinh ra đã có, ngay ở bên trong lông vũ màu trắng của ta, chỉ cần ta dùng một cái lông rất nhỏ thì có thể hạ độc." Khổng Bạch Linh có chút lo lắng mà nói ra: "Nếu để cho những người khác biết ta có kỳ độc thì bọn họ sẽ bắt ta đi."
"Yên tâm đi, ngoại trừ chúng ta biết, không có người nào khác biết được! Với cả, ngươi làm sao có thể bị bắt như như thế này? Nếu không sớm đã bị bắt rồi, độc của Bạch Linh tỷ ngươi lợi hại như vậy, ngươi chắc chắn đã dùng qua không ít lần đi." Trân Châu cười duyên nói.
"Vậy thì cũng là bất đắc dĩ mà thôi, ta cũng không muốn dùng, bị lộ thì sẽ rất phiền phức." Khổng Bạch Linh thấp giọng nói: "Các ngươi yên tâm, ta sẽ không tổn thương các ngươi."
Thẩm Tường nói ra: "Bạch Linh, ngươi có thể đưa cho ta xem một cây lông vũ không?"
"Cái này ... không được, rất nguy hiểm, chỉ cần lông vũ rời khỏi thân thể của ta, chạm tới người khác thì tương đương với hạ độc, ngươi sẽ lập tức biến thành một tượng đá màu trắng, chỉ cần không có người phá hỏng, tảng đá có thể tồn tại lâu dài như trời và đất, nghe nói đây cũng là một loại biện pháp để cho người ta kéo dài tuổi thọ, tuy nhiên phải có biện pháp giải độc mới được." Khổng Bạch Linh nói.
"Kéo dài tuổi thọ? Chính là lúc thọ nguyên sắp hết, dùng biện pháp này đóng băng lại?" Thẩm Tường càng hiểu rõ hơn đối với loại kỳ độc này.
"Ừm, chỉ cần bảo tồn được tốt, bao nhiêu năm cũng không thành vấn đề, nếu như có thể tìm được biện pháp kéo dài tuổi thọ, tới lúc đó giải độc đi, lại kéo dài tuổi thọ là được rồi! Muốn giải độc, nước mắt của Trân Châu thì có lẽ có thể." Khổng Bạch Linh nói.
"Cho ta một cây, ta thử xem một chút... Có phải nhổ một cái là sẽ làm ngươi bị thương hay không? Vậy cho ta một cái lông nhỏ là được rồi!" Thẩm Tường rất muốn xem hiệu quả một chút.
"Không được đâu, ta vừa mới nói qua, lúc lông vũ rời khỏi thân thể của ta thì sẽ có được độc tính, coi như một chút nhỏ thì cũng chứa độc lực rất lợi hại." Khổng Bạch Linh có chút khó xử, tuy nhiên nàng ta vẫn kiên trì, nàng ta lo lắng sẽ làm thương tổn tới Thẩm Tường.
Long Tuyết Di cười nói: "Bạch Linh, ngươi không cần lo lắng, hắn có một cái thân thể bách độc bất xâm, trong cơ thể hắn đang phong tồn lượng lớn Ma Hủ Tử Khí, hắn ăn Túy Thần hoa giống như ăn đồ ăn vặt vậy, không có chuyện gì đâu!"
Uy danh của kỳ độc thái cổ truyền xa, mà ngay cả những Thiên Vực này đều biết, làm Thánh Thú sống rất nhiều năm, Khổng Bạch Linh và Trân Châu làm sao không biết? Thẩm Tường lại có loại bản lĩnh này, không chỉ có thể bách độc bất xâm, còn có lượng lớn Ma Hủ Tử Khí và Túy Thần hoa, hiện tại các nàng có chút hiểu vì sao Địa Ngục Ma Đế lại vội vàng muốn giết chết Thẩm Tường như vậy.
"Mười loại kỳ độc thái cổ, đều có độc lực chênh lệnh không bao nhiêu, Địa Cửu Thiên Trường có lẽ là độc không được ta đi." Thẩm Tường nói.
Khổng Bạch Linh từ bên trong U Dao giới đi ra, cẩn thận rút ra một cây lông rất ngắn, cây lông này lập tức hóa thành một cái lông vũ khổng tước màu trắng rất đẹp.
Thẩm Tường nhận lấy, xem xét cẩn thận, lúc này lông vũ màu trắng này đang phát ra ánh sáng màu trắng nhu hòa, cầm vào trong tay, vuốt ve ngược xuôi, rất mềm mại dễ chịu, để hắn yêu thích không buông tay.
"Bạch Linh, ngươi nhổ lông có tạo thành ảnh hưởng lớn với ngươi không a?" Thẩm Tường nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Khổng Bạch Linh một chút, mỉm cười: "Ngươi xem, ta không phải không có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì, chẳng mấy chốc thì có thể mọc ra, trên đầu ta có bao nhiêu tóc thì có bấy nhiêu lông trắng." Khổng Bạch Linh trông thấy Thẩm Tường chạm vào lông rời khỏi thân thể cả nàng ta mà không lập tức biến thành tượng đá màu trắng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Thẩm Tường có chút ngượng ngùng mà hỏi: "Vậy có thể cho ta thêm mấy cái lông không? Ta muốn làm thành một cây quạt!"
P/S: Ta thích nào ... chương 1