Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1668 - Chương 1668 - Hãm Hại

Chương 1668 - Hãm hại
Chương 1668 - Hãm hại

Sau khi Nhạch Trường Đằng căn dặn xong thì vội vàng rời đi, điều này làm cho Long Tuyết Di nở hoa trong bụng, nàng ta không nghĩ tới cơ hội sẽ đưa tới cửa nhanh như vậy.

"Quá tốt rồi, nhanh như vậy đã có thằng xui xẻo xuất hiện!" Long Tuyết Di truyền âm cho Thẩm Tường: "Chúng ta ở chỗ này chờ Ngũ thiếu gia của Lâm gia kia tới là được rồi, nhân dịp hiện tại ta chuẩn bị một chút!"

Thẩm Tường dò hỏi: "Chuẩn bị cái gì?"

"Hắc hắc, ngươi nhìn xem là được rồi, chúng ta chẳng mấy chốc thì có thể báo thù giúp lão nhân gia kia." Long Tuyết Di lấy ra một cái bình nhỏ màu đen, đung đưa ở trước mặt Thẩm Tường một cái.

"Đây là đồ chơi gì?"

Long Tuyết Di đang định trả lời thì Nhạc Trường Đằng kia đã vội vàng đi tới, hô: "Ngũ Thiếu gia của Lâm gia kia tới, đây là đồ ăn hắn chọn, các ngươi phải làm cho tốt một chút, đừng để gia hỏa kia có cơ hội tới gây chuyện!"

"Lão bản, ngươi yên tâm đi, đã nhiều năm như vậy rồi, ngươi còn chưa tin vào thực lực của chúng ta sao?" Long Tuyết Di cười nói rất tự tin, điều này làm cho Nhạc Trường Đằng lập tức yên tâm rất nhiều.

Nhạc Trường Đằng gật nhẹ đầu: "Ngũ thiếu gia của Lâm gia kia vẫn luôn đối chọi gay gắt với ta, ta cũng không hy vọng hắn nháo sự ở chỗ này."

"Ta không quấy rầy các ngươi nữa, làm thật tốt vào!"

Nhạc Trường Đằng đưa thực đơn cho Thẩm Tường thì vội vàng rời đi.

Long Tuyết Di nhìn vào thực đơn kia một chút, khinh thường nói: "Chỉ gọi có một chút như vậy còn muốn nịnh bợ ta, tên gia hỏa này đã hận Nhạc Trường Đằng này như vậy thì ta cho hắn một cái cơ hội để hắn tìm cơ hội động thủ."

Thẩm Tường cười nói: "Bên trong cái bình đen kia của ngươi là đựng thứ gì vậy, sẽ không giết chết người chứ?"

"Cạc cạc ..." Long Tuyết Di cười tới rất âm, Nhạc Trường Đằng và Ngũ thiếu gia của Lâm gia chắc chắn sẽ gặp phải xui xẻo.

"Đây là một loại có thể để cho Kim Ngọc Tiên Ngư trở nên rất hiểm, rất lợi hại, có thể khiến người cảm thấy rất đau đau đến mức họ thậm chí không thể mở mắt ra... mà coi như Thánh Quân cũng không thể khắc chế được, ha ha."

Thẩm Tường ở một bên nhìn vào Long Tuyết Di đang làm Kim Ngọc Tiên Ngư, khi nàng ta để loại độc dược này vào nàng cũng cảm thấy có chút lãng phí những Kim Ngọc Tiên Ngư này.

Long Tuyết Di chẳng mấy chốc đã làm xong mấy loại thức ăn khác nhau chế biến từ Kim Ngọc Tiên Ngư, nàng ta tuy rằng tăng thêm một chút đồ vật, nhưng không có ảnh hưởng tới mùi, sẽ không bị người nhìn ra được, coi như ăn, một lát cũng sẽ không phát tác ra.

Sau khi những Kim Ngọc Tiên Ngư này được bưng đi, Long Tuyết Di truyền âm cho Thẩm Tường: "Chúng ta cùng đi ngư trường, mang đi toàn bộ Kim Ngọc Thánh Ngư ở bên trong đi."

Long Tuyết Di rất nhớ thương những thức ăn này, nàng ta bảo Thẩm Tường sử dụng lực lượng không gian, thả Địch Uy và Địch Vũ đang ngủ say trở lại phòng, rồi mới lại trực tiếp xuyên qua không gian tới dưới đáy ao cá, bắt đi toàn bộ Kim Ngọc Thánh Ngư bên trong ao cá.

Vì không để cho bị phát hiện sớm, Long Tuyết Di dùng thuật biến hóa, biến một vài tảng đá thành Kim Ngọc Thánh Ngư, bơi qua bơi lại ở bên trong nước ngư trường, như vậy thì sẽ không bị phát hiện ra sớm.

Sau khi hoàn thành tất cả mọi thứ ở đây, Long Tuyết Di cười nói: "Đi, chúng ta đi quán rượu Kim Ngọc xem kịch!"

Long Tuyết Di biến trở về dáng vẻ ban đầu, giống như hôm qua, cùng Thẩm Tường tiến vào bên trong quán rượu Kim Ngọc, lần này bọn họ là tới xem trò vui.

Lúc tiến vào quán rượu, Thẩm Tường trông thấy nơi này vẫn còn bình yên như vậy thì truyền âm cho Long Tuyết Di: "Ngươi thêm thứ kia vào những món kia có tác dụng hay không đó?"

"Đương nhiên có tác dụng, ngươi nhìn xem đi, chẳng mấy chốc sẽ tạo nên tác dụng, ta đã tính toán tốt."

Long Tuyết Di và Thẩm Tường đi tới tầng ba, đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy trên tầng có tiếng huyên náo truyền tới, Long Tuyết Di lập tức phấn chấn, truyền âm cho Thẩm Tường: "Nhanh sử dụng Thần Du Cửu Thiên, nhìn xem chuyện gì xảy ra!"

Hồn niệm Thẩm Tường vẫn đang ở trên, lúc này chỉ thấy một phòng khách mở rộng cửa, bên trong truyên ra liên tục tiếng kêu thống khổ, ở mặt đất bên cạnh một cái bàn tròn lớn có một nam tử mặc áo lam hai tay che bụng tru lên, mà ở bên cạnh hắn có hai người trung niên, vẻ mặt lo lắng mà hỏi tới nguyên nhân.

Nam tử này chính là Ngũ thiếu gia của Lâm gia.

Nhạc Trường Đằng đã chạy tới, trên mặt hắn tràn đầy mồ hôi, hắn đã dặn đi dặn lại, nhưng vẫn có chuyện xảy ra, hắn trông thấy dáng vẻ thống khổ kia của Ngũ thiếu gia Lâm gia thì cảm thấy không giống như đang giả vờ.

Thẩm Tường và Long Tuyết Di đi tới tầng năm, đi về phía căn phòng khách kia, lúc này khách nhân ở trên tầng năm đều bị tiếng kêu gào thống khổ này làm kinh động, thi nhau đi tới xem.

"Chuyện gì vậy? Nháo nhào nhào hết cả lên vậy, như vậy thì làm sao có thể khiến người ta yên tĩnh thưởng thức món ăn?"

"Đây không phải là Ngũ thiếu gia của Lâm gia sao? Sao vậy, trúng độc sao?"

Mọi người thi nhau bàn tán!

"Trúng độc? Ở chỗ này ăn cái gì mà trúng độc?" Long Tuyết Di nhíu mày nói, điều này làm cho mọi người lập tức kinh hãi, thi nhau chạy tới xem, vây quanh Nhạc Trường Đằng người lão bản này vào giữa.

Ngũ thiếu gia của Lâm gia vốn là rất thống khổ, đột nhiên hít sâu một hơi, từ sắc mặt của hắn tới xem, thống khổ đã giảm bớt rất nhiều, đang dần dần khôi phục lại.

"Thứ này của ta, chỉ để cho người ta hung hăng đau một chút mà thôi, chẳng mấy chốc sẽ tốt hơn." Long Tuyết Di truyền âm cho Thẩm Tường, cười duyên hì hì.

Ngũ thiếu gia của Lâm gia có thể tự mình ngồi dậy, sắc mặt hắn rất trắng, nhìn đã không còn trở ngại gì, bởi vì khuôn mặt tuấn tú đau tới tái nhợt, lúc này mặt mũi đang tràn đầy vẻ tức giận, cỗ khí thế trên người kia rất mạnh , mọi người thấy vậy nhanh chóng lùi lại, lo lắng hắn lại đột nhiên động thủ.

"Nhạc Trường Đằng, ngươi tốt lắm ... Bên trong Kim Ngọc Tiên Ngư này của ngươi đến cùng thả cái gì vào?" Giọng nói của Ngũ thiếu gia Lâm gia tức tới phát run, khuôn mặt hiện vẻ tức giận.

"Cái này ... không có khả năng, Kim Ngọc Tiên Ngư chúng ta rất nhiều năm qua đều chưa xảy ra vấn đề, chắc chắn là ngươi muốn vu oan cho ta." Nhạc Trường Đằng trước đó trông thấy dáng vẻ thống khổ của Ngũ thiếu gia Lâm gia, bối rối tới không suy nghĩ quá nhiều, nhưng bây giờ hắn suy nghĩ kỹ một chút, nếu như Kim Ngọc Tiên Ngư thật sự có vấn đề thì cửa hàng này của hắn sớm đã sập.

Nhiều năm trước kia đều không có chuyện gì xảy ra, Ngũ thiếu gia của Lâm gia này vừa tới đã có chuyện xảy ra, Nhạc Trường Đằng cho rằng đối phương muốn cố ý hại hắn.

"Ngươi ăn một miếng chẳng phải sẽ biết sao? Loại đồ vật này không phải kịch độc, nhưng có thể khiến người ta đau dữ dội, ngươi dám nếm một chút không?" Ngũ thiếu gia của Lâm gia chỉ vào hai phần cá còn dư lại trên mặt bàn.

Nhạc Trường Đằng cười lạnh nói: "Nói không chừng chính ngươi đã thả thứ gì đó vào?"

Vì trấn an mọi người, Nhạc Trường Đằng nói ra đối với mọi người: "Các vị, Ngũ thiếu gia của Lâm gia này có thù riêng với ta, đây là chuyện mà mọi người đều biết, Kim Ngọc Tiên Ngư chúng ta không có chút vấn đề nào, đây là hắn vu oan chúng ta."

Lúc này Thẩm Tường nói ra: "Cái này cũng chưa chắc a, ở trên mặt nước có một cửa hàng, chuyên môn bán Kim Ngọc Tiên Ngư, nămd dó cũng có chuyện xảy ra, dẫn tới một đám người trúng độc! Hai tên đồ đệ của ông chủ cửa hàng kia bây giờ đang làm đầu bếp ở nơi này."

"Không sai, ta nhớ được năm đó lão nhân gia kia nói mình là oan uổng, là đồ đệ của hắn hãm hại hắn, nhưng không có ai tin."

"Gọi hai tên đầu bếp kia tới hỏi một chút không phải sẽ biết sao?" Giọng nói của Long Tuyết Di trở nên lạnh lùng: "Ta hôm qua thế nhưng là ăn không ít, nếu quả thật có vấn đề ... hừ hừ, ngươi phải trả lại thánh thạch cho ta!"

Mọi người nghe thấy lời nói này của Long Tuyết Di, thi nhau đi theo quát lên, bởi vì bọn hắn đều từng nếm qua Kim Ngọc Thánh Ngư.

Thẩm Tường lục soát ký ức của hai người Địch Uy và Địch Vũ, bởi vì thanh danh của bọn chúng không được tốt, cho nên Nhạc Trường Đằng vẫn luôn không dám để cho bọn hắn đi ra ngoài gặp mặt mọi người, nếu không sẽ ảnh hưởng tới danh dự của quán rượu này, nếu như bây giờ gọi Địch Uy Địch Vũ đi ra vậy thì càng khó giải thích.

P/S: Ta thích nào ... chương 3

Bình Luận (0)
Comment