Tô Mị Dao và Bạch U U đều ở Thần Vũ thánh quốc, các nàng tách khỏi Thẩm Tường lâu như vậy, rất nhớ Thẩm Tường, các nàng vốn định sau khi rời khỏi Hỗn Độn cảnh thì lập tức đi tới Bách Hoa cung, tuy nhiên Phùng Vũ Khiết lại để các nàng về Thần Vũ môn trước, như vậy sẽ an toàn hơn một chút.
Bởi vì Thẩm Tường biến mất năm ngàn năm, trở về lần nữa, hơn nữa Địa Ngục Ma Đế cũng truyền tới tin tức, lệnh treo giải thưởng được ban bố năm đó vẫn có hiệu lực như cũ, giết chết Thẩm Tường thì có thể thu hoạch được bốn cái Thần Cách!
Chỉ có điều đám người bọn hắn đều có suy nghĩ, Thẩm Tường của năm ngàn năm sau thì chắc chắn sẽ không dễ giết, cho nên bọn họ đều không ngốc đến nỗi lập tức tới tìm Thẩm Tường! Năm đó có rất nhiều cường giả bị Thẩm Tường giết chết, cũng có cường giả Đế cấp, năm ngàn năm trước Thẩm Tường đã có thể làm được như vậy thì năm ngàn năm sau càng không cần phải nói.
Thẩm Tường đi tới Thần Vũ thánh quốc, đi thẳng tới hoàng cung!
Nghĩ đến lại sắp đối mặt với Phùng Vũ Khiết nữ nhân thần bí mà cường đại này, trong lòng Thẩm Tường đột nhiên có áp lực không nhỏ, đặc biệt là Tô Mị Dao và Bạch U U luôn luôn đi theo nàng ta, lo lắng sẽ phải chịu sự ảnh hưởng từ Phùng Vũ Khiết.
Ngoại trừ Bạch U U và Tô Mị Dao ở chỗ này, Hồng Hà và Cơ Linh Nhi cũng ở, lúc trước Thẩm Tường vốn định để Hồng Hà và Cơ Linh Nhi đi theo Phùng Vũ Khiết học tập thuật luyện đan, ai ngờ sau đó lại bị thu làm đồ đệ, Thẩm Tường cảm thấy sau này chắc chắn sẽ đi theo Phùng Vũ Khiết.
Thẩm Tường đi tới đâym trực tiếp bao lên tên của mình, hắn cũng không thay đổi dung mạo, bởi vì hắn cảm thấy thực lực của Phùng Vũ Khiết rất mạnh, căn bản không sợ phiền phức.
Thẩm Tường chẳng mấy chốc được mời vào trong hoàng cung vàng son lộng lẫy kia, đi tới một hoa viên, Phùng Vũ Khiết đang ngồi trên ghế đá ở đình nghỉ mát trong hoa viên và đang rót trà thơm.
Thẩm Tường bước nhanh tới, đặt mông ngồi xuống, ngay vào lúc ngồi ở phía đối diện với Phùng Vũ Khiết, rồi mới không kiêng kỵ chút nào nhìn vào dung mạo bình thường kia của Phùng Vũ Khiết, hắn biết rõ phía dưới lớp khuôn mặt bình thường này, ẩn giấu đi một khuôn mặt vô cùng mê hoặc.
"Mị Dao tỷ và U U tỷ đâu?" Thẩm Tường nhìn xung quanh, không trông thấy hai nữ đâu thì vội vàng hỏi.
"Năm ngàn năm không gặp, chẳng lẽ ngươi không nhớ ta?" Phùng Vũ Khiết cười hì hì, đưa cho Thẩm Tường một chén trà thơm: "Ta thế nhưng là mẹ nuôi của các nàng, ngươi muốn gặp nữ nhi của ta thì ta đương nhiên phải kiểm tra!"
Thẩm Tường uống một hớp hết ly trà kia, nhếch miệng: "Ngươi là mẹ nuôi của các nàng, ta làm sao có thể nhớ ngươi đây? Ta nói Phùng đại nương, để cho các nàng đi ra gặp mặt ta đi!"
"Vậy không được, ta phải nhìn xem năm ngàn năm qua ngươi đến cùng có tiến bộ lớn cơ nào!" Phùng Vũ Khiết nghịch ngợm vân vê lọn tóc của mình, một đôi mắt đẹp thông minh lóe ra vẻ tinh nghịch.
Thẩm Tường rất buồn bực, mỗi lần gặp được người quen, hắn đều phải giải thích một lần chính mình chỉ mới đi qua một hai năm, chính hắn cũng không hiểu năm ngàn năm kia chạy đi chết ở chỗ nào.
"Ta sống ở đó được hai năm, ta đã giải thích với rất nhiều người." Thẩm Tường dùng cách nói nhanh nhất, kể lại một cách đơn giản cuộc sống của hắn ở bên trong Thần lao.
"Cho nên, ngươi bây giờ không cần phải kiểm tra ta, nhanh bảo các nàng ra gặp ta đi, nếu không tự ta đi tìm!"
Mỹ nhân nhiều năm không gặp đang ở ngay chỗ này, hơn nữa còn là hai nữ tử quan trọng nhất trong lòng hắn, Thẩm Tường lúc này rất sốt ruột.
Phùng Vũ Khiết thì không có một chút vội vàng nào, tiếp tục treo lòng ham muốn của Thẩm Tường, cười hì hì nói: "Mị Dao cũng đã là người của ngươi, ngươi vội cái gì? Ngươi vừa đến cũng không hỏi thăm chuyện của ta một chút, một mộc vội vàng đi tìm các nàng, ta sẽ rất thương tâm, rất mất mát."
"Cái này ... Phùng đại nương, ngươi là mẹ nuôi của các nàng, ta không thể đi quá gần cùng với ngươi được! Chuyện này không tốt!" Thẩm Tường thấp giọng nói: "Đừng làm đùa nữa có được hay không?"
Lúc lần đầu tiên Thẩm Tường nhìn thấy Phùng Vũ Khiết này thì nàng ta chính là nghịch ngợm như thế.
"Tại sao a? Ta chỉ là mẹ nuôi của các nàng mà thôi, lại không có quan hệ máu mủ ... chúng ta tới gần một chút thì có làm sao? Với cả, bên cạnh ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, các nàng đều không ăn dấm, thêm ta vào nữa thì có sao đâu?" Phùng Vũ Khiết tiếp tục trên đùa Thẩm Tường, để Thẩm Tường hận không thể lập tức lột sạch quần áo của nàng, hung hăng trừng phạt nàng ta một phen, để nàng ta biết hiện tại hắn vội vàng tới cỡ nào.
"Có phải ngươi chê ta quá già rồi hay không?" Phùng Vũ Khiết trông thấy Thẩm Tường không nói lời nào, tiếp tục cười hì hì, nàng ta đương nhiên không biết, bản thân nàng ở trong đầu Thẩm Tường đã bị lột sạch rồi, đồng thời....
"Không sai! Ngươi quá già rồi, ta không hứng thú đối với ngươi! Đương nhiên, ngươi có hứng thú đối với ta, ta sẽ dành một chút thời gian tới thỏa mãn sự trống rỗng trong lòng ngươi!" Thẩm Tường chậm rãi nói, đã nhìn ra được Phùng Vũ Khiết bây giờ chính là cố ý muốn để hắn sốt ruột.
Phùng Vũ Khiết càng muốn chơi đùa hắn, thì hắn càng không thể để cho đối phương đạt được.
"Phùng đại nương, ngươi chưa từng ngủ với nam nhân đi!" Thẩm Tường trở nên bình tĩnh, bắt đầu đánh trả.
"Không sai!" Phùng Vũ Khiết khẽ cười nói: "Thế nào, ngươi bắt đầu có hứng thú đối với ta rồi?"
"Vậy thì không phải, bên cạnh ta có nhiều nữ nhân như vậy, như thế nào đi nữa thì ta cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đối với ngươi." Thẩm Tường cười ha hả.
Phùng Vũ Khiết trông thấy Thẩm Tường bắt đầu nói bậy với nàng ta, vốn là muốn đùa Thẩm Tường một chút, hiện tại xem ra không đùa được nữa rồi.
"Mị Dao và U U bây giờ đều rất cường đại! Dựa vào sự giúp đỡ của ta, các nàng đều đã ngưng ra Thần Cách, tu luyện ra Đế hồn, xương cốt trong cơ thể đều là Thủy Tinh cốt! Ta thế nhưng là coi các nàng giống như con gái ruột của ta mà đối đãi, mà các nàng cũng dự định sau này sẽ đi theo ngươi, ta chịu trăm cay ngàn đắng bồi dưỡng ra hai nữ nhi xinh đẹp, cứ theo ngươi như vậy, ta rất khó chịu." Phùng Vũ Khiết cố ý bĩu môi, một mặt u oán.
"Nếu không ngươi cũng cùng một chỗ đi theo ta đi! Như vậy thì có thể ở cùng với các nàng, U Dao giới của ta rất rộng, coi như lại có mười người như ngươi cũng không phải vấn đề." Thẩm Tường cười thầm, tuy nhiên trong lòng của hắn cũng rất cảm kích Phùng Vũ Khiết, không chỉ trợ giúp Tô Mị Dao và Bạch U U chữa khỏi tổn thương nhiều năm qua còn để các nàng trở nên lợi hại như thế.
"Hừ! Người ta bây giờ thế nhưng là đang nói chính sự với ngươi." Phùng Vũ Khiết nũng nịu nhẹ nói: "Không được phép khua môi múa mép!"
"Ta cũng đang nói chính sự với ngươi a! Trông thấy ngươi lẻ loi hiu quạnh, ta đột nhiên cảm thấy rất hứng thú đối với ngươi." Thẩm Tường cố ý lộ ra một loại nụ cười tà dị.
Phùng Vũ Khiết nghiến răng ngà, thầm mắng Thẩm Tường, nàng ta bây giờ thật đang nói chính sự với Thẩm Tường, ai biết Thẩm Tường vậy mà ngược lại đi đùa giỡn với nàng ta.
"Lá gan của ngươi thật lớn, ngươi không sợ ta đánh ngươi sao? Trong năm ngàn năm qua, ta trở nên cường đại cỡ nào, ngươi chắc chắn không cách nào tưởng tượng được! Mà ngươi làm mất đi thời gian năm ngàn năm, ta muốn bắt ngươi lại, quả thực dễ như trở bàn tay." Phùng Vũ Khiết đột nhiên trở nên nghiêm túc lên.
"Không sai, tuy nhiên ngươi vẫn là bại tướng dưới tay ta, năm đó lúc ta và ngươi tỷ thí luyện đan, ngươi quả thực đã thua ta." Thẩm Tường cười nói: "Hay là chúng ta lại so tài một lần nữa, hơn nữa lần này chơi lớn một chút."
"Được lắm! Phùng Vũ Khiết ta tuy rằng không phải chuyên chú luyện đan, nhưng muốn thắng tiểu quỷ ngươi vẫn còn có thể, lần trước chỉ là bởi vì ta quá bất cẩn, hơn nữa không hiểu rõ về ngươi, ta lại làm một Đan Thánh, cho nên mới cố ý không sử dụng ra trình độ cao nhất của mình, đừng cho là ta thật sự thua ngươi."
Phùng Vũ Khiết chính là một nữ tử có tâm tính mạnh mẽ, nghe được Thẩm Tường nhắc lại chuyện lần trước nàng ta thảm bại thì hứng thú lên.
"Khi đó ngươi chỉ có thể luyện chế Tiên đan, hơn nữa ngươi còn mất đi năm ngàn năm ở bên đó, ta vốn chính là một Đan Thánh, trong năm ngàn năm qua này, ngay cả khi ta không phát triển nhiều về đan đạo thì tiến bộ của ta vẫn rất lớn, ngươi thua chắc."
Tuy Phùng Vũ Khiết nói như vậy, nhưng trong năm ngàn năm qua này, ở phương diện luyện đan đã bỏ rất nhiều công sức, cũng bởi vì từng thua Thẩm Tường, nàng ta nhất định phải thắng lại một lần.
"Nói như vậy thì ngươi có lòng tin rất lớn?" Thẩm Tường cười tủm tỉm nói ra: "Đã như vậy, chúng ta liền chơi lớn một chút! Nếu như ngươi hiểu rõ chuyện của ta thì hẳn phải biết ở bên cạnh ta có hai nữ nô."
"Ta biết, một người tên là Hoa Hương Nguyệt, đã từng tới nơi này, từng học thuật luyện đan với ta trong một đoạn thời gian, nàng ta có quan hệ rất không tệ đối với Mị Dao UU... còn có một người là Ngô Thiên Thiên, nàng ta cũng là một mầm mống tốt, hình như cũng bị tiểu bại hoại nhà ngươi làm tổn thương." Phùng Vũ Khiết nói ra: "Ngươi nói tới nữ nô của ngươi làm cái gì?"
"Chúng ta đã tỷ thí thì phải chơi cho hoành tráng vào, cược mệnh không thật sự cần thiết, đổ thánh thạch thì cũng chẳng để làm gì chúng ta đều không thèm để ý tới, cho nên ta cược chút tương đối thú vị, ngươi thua, ngươi chính là của ta! Ta thua thì ta chính là của ngươi." Thẩm Tường cười nói: "Có dám chơi hay không?"
"Cái này không công bằng! Ta cần ngươi tới làm cái gì? Nhưng ngươi đạt được ta, lại rất có tác dụng! Ta không phải không dám, mà là điều kiện không ngang nhau." Phùng Vũ Khiết hừ một tiếng, nàng ta không nghĩ tới tên bại hoại Thẩm Tường này vậy mà muốn thu nàng ta làm nữ nô, nàng ta cảm thấy vẫn là đánh giá quá thấp lá gan của Thẩm Tường.
Thẩm Tường nói ra: "Vậy thì thôi đi, không có niềm vui thú thì không có hứng thú gì! Dù sao ngươi đã từng thua ta! Thôi a, bây giờ thì để cho ta gặp Mị Dao tỷ và U U tỷ đi!"
"Không được, nhất định phải so lại một lần!" Phùng Vũ Khiết kiên quyết nói ra: "Phương diện tiền đặt cược thì có thể thương lượng thật tốt."
Thẩm Tường nói ra rất tùy ý: "Yêu cầu của ta không lớn, ta chỉ cần ngươi ... nếu như không được, ngươi ở bên trong một cái mật thất với ta, rồi sau đó ở trong vòng một canh giờ, để cho ta tùy tiện làm gì thì làm đối với ngươi, ngươi cũng không được có bất kỳ phản kháng nào."
Sau khi nói xong, Thẩm Tường nở ra nụ cười xấu xa.
"Tiểu bại hoại!" Phùng Vũ Khiết khẽ cắn răng nói: "Ta thế nhưng là mẹ nuôi của Mị Dao và U U, ngươi không sợ bị các nàng biết sao?"
Thẩm Tường cười nói: "Không phải ngươi vừa mới nói rồi sao? Ngươi và các nàng không có quan hệ máu mủ, coi như thân cận một chút thì cũng không sao cả mà!"
"Được rồi, dù sao ta có nhiều thời gian, Mị Dao tỷ và U U tỷ cũng không có khả năng cả một đời bị ngươi giám sát, ta luôn có cơ hội gặp mặt với các nàng! Sau khi ta trở về cũng có rất nhiều chuyện phải làm, ta đi trước."
Sau khi Thẩm Tường đứng lên, Phùng Vũ Khiết vội vàng nói: "Vội cái gì? Ta lại chưa nói là không đáp ứng!"
"Được, bây giờ chúng ta chính thức nói tới chuyện tiền đặt cược đi! Ta có thể đáp ứng điều kiện bẩn thỉu kia của ngươi..."
Thẩm Tường cắt ngang nàng ta, cười nói: "Đáp ứng điều kiện nào của ta?"
"Chính là ... chính là sau khi ngươi thắng thì ta cho ngươi khoảng thời gian một canh giờ, tuy ngươi thích làm gì ta thì làm..." Phùng Vũ Khiết khẽ cắn bờ môi một cái, trợn mắt lên nhìn Thẩm Tường mà nói.
"Đây không phải nói đùa chứ!" Thẩm Tường hơi kinh ngạc.
"Ta là nghiêm túc! Tuy nhiên chuyện này không thể để cho Mị Dao và U U biết, bởi vì sau khi các nàng biết thì chắc chắn sẽ ngăn cản hành vi hèn mọn này của ngươi." Phùng Vũ Khiết một mặt nghiêm túc mà nói, nhìn quả thực không giống như đang nói đùa.
"Nhưng là, nếu như ngươi thua ta! Thì phải làm nô bộc của ta mười vạn năm!"
P/S: Ta thích nào ... chương 1