Thua thì phải làm nô bộc mười vạn năm, Thẩm Tường suy tính thận trọng, Phùng Vũ Khiết bây giờ cũng không phải đang đùa giỡn, nhìn dáng vẻ của nàng, hiển nhiên có lòng tin cực lớn!
Đương nhiên, Thẩm Tường cũng rất có lòng tin đối với bản thân mình, chỉ có điều Phùng Vũ Khiết ngay cả cái điều kiện xấu hổ kia cũng đáp ứng thì có thể thấy được Phùng Vũ Khiết chắc chắn có hậu chiêu mà không mắc bất kỳ sai lầm nào.
"Thế nào? Ta đã đáp ứng rồi, ngươi còn lề mà lề mề làm cái gì? Chẳng nhẽ ngươi lại sợ rồi sao!" Phùng Vũ Khiết cười khẩy, rất đắc ý lè chiếc lưỡi thơm tho của mình ra.
"Chuyện này sao ... có chút không đúng mấy, điều kiện nói ra với ta mà nói không quá công bằng!" Thẩm Tường tuy rằng có lòng tin đối với bản thân mình nhưng hắn cũng phải tính tới dự tính xấu nhất, nhỡ đâu thua thì sao?
"Ngươi xem thế này được không, nếu như ta thua sẽ làm nô bộc của ngươi một vạn năm, như vậy đã được rồi chứ! Ta dù sao cũng là người bị Địa Ngục Ma Đế dùng bốn cái Thần Cách tới treo thưởng, hơn nữa ngươi còn không biết, Địa Ngục Ma Đế vì bắt được ta ở Thần lao kia mà tổn thất càng thảm trọng hơn, ta cảm thấy nói ít cũng phải hai ba mươi mai Thần Cách đi!"
Thẩm Tường nói tới không có giả, Địa Ngục Ma Đế phái hai tên Chiến Thần kia xuống, đã xài không sai biệt lắm một khoản như thế.
Vượt qua dự kiến của Thẩm Tường, Phùng Vũ Khiết vậy mà đáp ứng rất thẳng thắn: "Được, vì phòng ngừa ngươi chơi xâu, chúng ta nhất định phải làm một cái khế ước, như vậy ngươi và ta đều có thể yên tâm!"
"Không còn gì tốt hơn!" Thẩm Tường cười thầm: "Nếu như ngươi thua, tới lúc đó làm gì ngươi cũng được, đây chính là ngươi đồng ý! Còn có, chuyện này không được để cho Mị Dao tỷ và U U tỷ biết, bằng không ta không làm!"
Phùng Vũ Khiết trông thấy Thẩm Tường quyết tâm muốn làm loại chuyện xấu xa kia với nàng, trong lòng mắng vài câu, khẽ gắt một lời: "Ngươi không nên quá đắc ý, chẳng mấy chốc thì ngươi sẽ là nô bộc của ta!"
"Ta đương nhiên phải đắc ý, bởi vì chẳng mấy chốc thì ngươi sẽ bị ta ... khụ khụ." Thẩm Tường một mặt là nụ cười xấu xa.
Khế ước được ký kết, hai người Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết đều nở nụ cười mờ ám, bởi vì bọn họ đều cho rằng đối phương chắc chắn sẽ thua.
"Thật không hiểu vì sao, tiểu quỷ ngươi mất đi năm ngàn năm thời gian không nói, bản thân cũng không phải quá mạnh, coi như ngươi có được Thiên Luyện thuật và ngộ tính không tệ, thế nhưng ngươi cũng tự đại quá mức, ta mấy chục vạn năm chính là một tên Đan Thánh, hiệnt ại ta càng có thể luyện chế ra Thánh Đan thượng phẩm!" Phùng Vũ Khiết khinh bỉ nhìn vào Thẩm Tường, nàng ta lúc này thật sự xem thường Thẩm Tường.
"Ngươi phải biết, ta bây giờ có thể luyện chế Thánh đan thượng phẩm! Coi như ngươi có thể luyện chế ra Thánh đan hạ phẩm, ngươi và ta căn bản không có cùng một cái cấp bậc." Phùng Vũ Khiết tỏ ra vô cùng tự tin, thật giống như nàng ta đã thắng rồi vậy.
"Trước khi ký kết khế ước, chúng ta đã từng nói, lúc tỷ thí phải lựa chọn đan dược mà hai bên đều có thể luyện chế! Cho nên ngươi coi như có thể luyện chế Thần đan thì cái này cũng không phải là ưu thế của ngươi! Trước đó ngươi biết luyện chế Thánh đan trung phẩm, mà ta ngay cả Tiên đan thất bát phẩm cũng không thể luyện chế, còn không phải vẫn để cho ngươi thua thảm như vậy sao?"
Thẩm Tường cười nhạt một tiếng, tiến hành trả miếng.
"Ngươi sờ lên trái tim của mình mà nói, ngươi khi đó có phải thật sự đã thua ta hay không?"
Phùng Vũ Khiết thừa nhận trong lòng, lúc ấy nàng ta coi như dùng hết toàn lực thì cũng vẫn thua bởi Thẩm Tường, nhưng bây giờ thì khác, bản thân nàng ta đã là một Đan Thánh lâu năm, bây giờ lại có thể đột phá, có thể luyện chế ra Thánh đan thượng phẩm, ở phương diện đan đạo có sự đột phá so với trước đó không phải chỉ là một chút.
Trong nội tâm nàng tuy rằng rất tự tin, nhưng nàng cũng sẽ không coi thường Thẩm Tường, Thẩm Tường dám cược với nàng ta đã nói lên chính mình cũng có hậu chiêu.
"Được, vì để cho ngươi thua tới tâm phục khẩu phục, luyện chế đan dược gì thì do ngươi tới chọn! Ba trận thắng hai!" Phùng Vũ Khiết nói ra: "Một trận phân thắng thua còn có yếu tố may mắn, vì làm thực lực nổi bật lên thì phải so mấy trận."
Thẩm Tường gật đầu nói: "Ta đồng ý cách nói của ngươi! Chúng ta trước hết tới luyện chế Thiên Thần đan Tiên đan cửu phẩm đi!"
"Không thành vấn đề, dược liệu ta mang ra! Chỗ ta có." Trong nội tâm Phùng Vũ Khiết tương đối kinh ngạc, luyện chế Thiên Thần đan rất khó, Thẩm Tường ngay từ trận đầu vậy mà đã lựa chọn loại đan dược này, hơn nữa luyện chế Thiên Thần đan rất khó xuất ra nhiều đan, những Luyện đan sư khác bình thường đều sẽ không lựa chọn, Thẩm Tường ở bên trong Thần lao kia chỉ ngây người mấy năm mà đã có thể luyện chế ra Thiên Thần đan này thì cũng rất lợi hại.
Tuy nhiên Phùng Vũ Khiết rất có lòng tin đối với việc luyện chế Thiên Thần đan của mình, bởi vì trước đó nàng ta thường xuyên luyện chế Thiên Thần đan tới nâng cao trình độ của mình.
Thẩm Tường hiện ra vẻ mặt tự nhiên, trong lòng thì đang nở hoa, hắn luyện chế Thiên Thần đan, xuất đan cao nhất có thể ra mười hai viên, hắn cảm thấy Phùng Vũ Khiết này coi như lợi hại hơn nữa thì nhiều lắm cũng chỉ ra có mấy viên mà thôi, chắc chắn không có cách nào vượt qua hắn.
Trông thấy nụ cười mỉm xinh đẹp mà tự tin trên mặt Phùng Vũ khiết, Thẩm Tường cười trộm nói: "Trước tiên đừng quá cao hứng, chờ một chút ta sẽ dùng phương thức vô tình nhất để đánh bại ngươi!"
Phùng Vũ Khiết nói ra: "Chẳng lẽ chúng ta không cần trọng tài sao? Dù sao lúc luyện đan, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một số tình huống đặc thù, tới lúc đó cần trọng tài tới đánh giá."
"Chọn trọng tài nào được?" Thẩm Tường hỏi: "Ta thế nhưng không có nhân tuyển tốt!"
"Liễu Phù Sinh, Bạch Quang Diệu, Lữ Trấn, Lữ bà bà, Lữ Kỳ Liên năm người, ngươi không có ý kiến gì đi! Ta bây giờ có thể gọi bọn họ tới." Phùng Vũ Khiết nói.
Những người này đều là người quen của Thẩm Tường, hắn đương nhiên không có ý kiến, mặc dù đều có quan hệ không tệ với hắn, nhưng năm người này tới lúc đó chắc chắn sẽ rất công chính.
"Được, như vậy ngươi chờ một chút, ta cho ngươi thêm nửa canh giờ để chuẩn bị sẵn sàng, miễn cho tới lúc đó sau khi thua thất bại thảm hại thì lại tìm tới các loại lý do."
Phùng Vũ Khiết rất để ý tới trận tỷ thí lần này, nàng ta đứng dậy rời khỏi hoa viên này, đi tìm trọng tài mà nàng vừa nói.
Nàng ta vừa đi không được bao lâu thì Thẩm Tường đã nhìn thấy hai đạo thân ảnh xinh đẹp xuất hiện từ đằng xa, quan sát cẩn thận thì hóa ra là Tô Mị Dao và Bạch U U! Mà ở đằng sau các nàng còn có ba nữ tử xinh đẹp đi theo, theo thứ tự là Bạch Tử Thiến, Hồng Hà và Cơ Linh Nhi.
Trông thấy Thẩm Tường, những nữ tử này đều hết sức kích động, đặc biệt là Tô Mị Dao đã xác định quan hệ với Thẩm Tường, ở đằng xa đã bay nhào tới, lao vào trong ngực của Thẩm Tường.
"Tiểu bại hoại, ta nhớ ngươi muốn chết!" Tô Mị Dao được Thẩm Tường ôm chặt lấy, mị nhãn như tơ mà nhìn vào Thẩm Tường, duỗi bàn tay ngọc ra khẽ vuốt ve gương mặt tuấn lãng mà kiên nghị của Thẩm Tường.
"Ta cũng nhớ ngươi!" Thẩm Tường hôn lên khuôn mặt của Tô Mị Dao một cái rồi mới cười hì hì nhìn vào những nữ nhân khác: "Ta cũng rất nhớ các ngươi!"
"U U tỷ, Tử Thiến tỷ! Các ngươi cùng mặc một kiểu quần áo, đứng chung ở một chỗ thật là dễ nhìn!"
Bạch U U và Bạch Tử Thiến đều mặc một chiếc váy mỏng màu trắng, hai nữ nhân này đều có một bộ mặt lạnh như băng nhưng khuôn mặt lại vô cùng xinh đẹp, trên người đều lộ ra một cỗ khí chất lạnh lùng cao ngạo, tuy nhiên các nàng lúc này đều nở ra nụ cười mỉm xinh đẹp như phù dung sớm nở tối tàn đối với Thẩm Tường.
"Năm ngàn năm, ngươi cái tên tiểu bại hoại này vẫn không có thay đổi gì, đôi mắt vẫn không thành thật như vậy!" Bạch U U nhẹ nhàng cười một tiếng: "Tuyết Di đâu?"
"Ta ở chỗ này! Ta bây giờ không muốn ra ngoài." Long Tuyết Di ở trong U Dao giới ăn đồ vặt, nàng ta không muốn ra ngoài là vì lo lắng nhìn thấy Bạch Diệu Vĩ, Lữ Trấn nhóm cường giả này, bởi vì nàng ta bây giờ thua kém những người này thật sự là rất nhiều.
Nơi này là ở bên trong hoàng cung của Thần Vũ thánh quốc, Thẩm Tường cũng không dám quá tùy tiện ở chỗ này, bằng không lúc này hắn đã hôn Tô Mị Dao rồi.
Thẩm Tường và mấy nữ nhân này ngồi ở trong đình nghỉ mát, lại kể lại chuyện hắn gặp phải một lần nữa, nghe thấy Thẩm Tường nói như vậy thì chúng nữ đều cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Lúc nghe thấy Thẩm Tường nói sắp tỷ thí luyện đan với Phùng Vũ Khiết, mấy nữ tử các nàng càng kinh ngạc hơn.
"Chuyện này ... ngươi tỷ thí luyện đan với mẹ nuôi ta, ngươi phải làm tốt tâm lý chuẩn bị thất bại!" Tô Mị Dao nói ra: "Những năm gần đây ta đều đang học tập luyện đan với nàng ta, ta bây giờ đã là một Đan Thánh, có thể luyện chế ra Thánh đan hạ phẩm! Đương nhiên rồi, thuật luyện đan là ta sử dụng phương pháp thần luyện của ngươi, mẹ nuôi ta đã làm ra không ít cải tiến ở trên phương pháp thần luyện, cho nên nàng có rất nhiều tiến bộ."
"Ngươi sẽ không trách chuyện ta truyền phương pháp thần luyện cho nàng ta chứ?" Tô Mị Dao có chút lo lắng Thẩm Tường sẽ trách móc nàng ta.
"Đương nhiên sẽ không trách ngươi, nàng ta đã sử dụng phương pháp thần luyện của ta, như thế nói nàng cũng cọi là chịu ta dẫn dắt, như vậy sau khi nàng ta thua mới có thể tâm phục khẩu phục." Thẩm Tường cười nói, không có chút lo ngại nào.
Phùng Vũ Khiết sử dụng phương pháp luyện đan của hắn, hắn cao hứng còn không kịp, bởi vì sau này hắn bất cứ lúc nào cũng có thể kích động Phùng Vũ Khiết có nội tâm cao ngạo kia.
"Trông ngươi thật giống như thắng vậy! Mẹ nuôi ta nàng ta bây giờ đã có thể luyện chế Thánh đan thượng phẩm, tuy nói nàng con đường chính của nàng ta không phải là luyện đan, nhưng lại có thể có được trình độ cao như thế thì cũng không phải có thể đánh bại dễ dàng." Nói chuyện chính là Bạch Tử Thiến.
"Sao rồi? Tử Thiến tỷ ngươi cũng trở thành con gái của nữ nhân kia sao?" Thẩm Tường nhìn Hồng Hà và Cơ Linh Nhi ở một bên một chút: "Ta nghĩ các ngươi bây giờ có lẽ là năm tỷ muội đi!"
Tô Mị Dao cười duyên, dùng lực véo vào trên cánh tay Thẩm Tường một cái: "Có phải ngươi đã bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi hay không?"
"Làm gì có!"
Thẩm Tường vội vàng kéo tay ngọc trắng nõn tràn ngập lực lượng của Tô Mị Dao ra, Phùng Vũ Khiết là một Đan Thánh lợi hại, tuy rằng Tô Mị Dao các nàng là nghĩa nữ của nàng, nhưng đối xử với các nàng lại như là con gái ruột vậy, cho các nàng tài nguyên tốt nhất tới bồi dưỡng các nàng.
"Thẩm Tường, trong lòng ngươi chắc chắn nghĩ tới chuyện gì còn tà ác hơn." Cơ Linh Nhi cười khanh khách nói: "Những năm gần đây, ta và Hồng Hà có một cái nhận thức mới đối với ngươi."
"Hừ!" Bạch Tử Thiến hừ lạnh một tiếng, mấy người các nàng ở cùng một chỗ mấy ngàn năm, mà những chuyện xấu xa kia của Thẩm Tường, Tô Mị Dao đều nói qua rất nhiều lần.
"Các ngươi không tử tế, bôi xấu ta ở khắp nơi!" Thẩm Tường một mặt ủy khuất: "Ta thật không có nghĩ lung tung, ta vẫn luôn thành thật!"
Long Tuyết Di vốn còn muốn nói vài câu tới giúp hắn, nhưng nghĩ tới một khi Phùng Vũ Khiết thua bởi Thẩm Tường thì phải để cho Thẩm Tường thích làm gì thì làm trong một canh giờ, nàng ta ngẫm lại vẫn là cảm thấy thôi đi.
Được chúng nữ dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm vào, trong lòng Thẩm Tường chột dạ, tuy nhiên hắn âm thầm nghĩ: "Chờ ta giải quyết mẹ nuôi của các ngươi, tới lúc đó xem các ngươi còn đắc chí thế nào!"
"Đúng rồi, các ngươi đã từng giao thủ với Mị Đế hay chưa?" Thẩm Tường vội vàng thay đổi chủ đề, hơn nữa cũng rất thành công.
"Có! Đánh qua hai lần, nhưng mỗi lần đều không thể giết chết nàng ta, bên cạnh nàng ta thế nhưng là có rất nhiều cường giả bảo vệ lấy, đặc biệt là Đế Hoàng của thập đại thánh quốc, chỉ cần nàng ta lên tiếng một cái, xưa nay đều không từ chối yêu cầu của nàng! Nghe nói nàng ta còn đang ở bên trong Hỗn Độn cảnh."
"Hương Nguyệt và Thiên Thiên cũng ở bên trong Hỗn Độn cảnh, các nàng sẽ có chuyện gì hay không?" Thẩm Tường từng nghe Lữ Kỳ Liên nói, Hoa Hương Nguyệt và Ngô Thiên Thiên đang tìm kiếm thánh dược trân quý ở bên trong Hỗn Độn cảnh.
"Chuyện này thì không cần quá lo lắng, Hương Nguyệt và Thiên Thiên đạt được truyền thừa của Đan Đế đều không đơn giản." Tô Mị Dao nói ra: "Các nàng đều thường xuyên ở cùng một chỗ với chúng ta tới nghiên cứu thảo luận thuật luyện đan."
P/S: Ta thích nào ... chương 2