Thẩm Tường và Cửu Hàm Nhu tiến vào khu mộ địa lớn của dãy núi thấp này, khi họ đi qua từng ngọi núi thấp, bọn họ đều có thể trông thấy một số mặt bia đá được dựng đứng ở trước núi thấp, ở trên đều viết những mộ này là của ai.
"Tại sao nơi này lại được bóng tối bao trùm lâu như vậy, trước kia cũng là như vậy sao?" Thẩm Tường nhìn lên đám mây trên không trung, hiện tại có lẽ là thời điểm ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng bởi vì đám mây dày này bao phủ, ánh sáng không cách nào chiếu xuống, còn tảo ra từng cơn gió lạnh, khiến cho nơi có rất nhiều phần mộ này trở nên âm trầm đáng sợ hơn.
Cửu Hàm Nhu gật đầu nói: "Trước đó chính là như vậy, ta từng nghe một Thần Vương trong đó nói, tuy rằng bị xử tử hình chết chôn ở chỗ này, nhưng bọn họ còn có thể phục sinh, chỉ có điều sau khi bọn họ phục sinh thì sẽ là một loại có hình thức sống khác, khác với người bình thường."
"Vì để cho bọn họ cơ cơ hội được phục sinh, cho nên nơi này phải kiến tạo cho âm khí cực nặng, tuy rằng như thế, nhưng có thể phục sinh được thì cực ít, lúc đầu ta ngây người ở trong thần điện này rất nhiều năm, đều chưa từng nghe nói có ai có thể phục sinh."
Thẩm Tường thấp giọng hỏi: "Hiện tại có thể đột nhiên đều phục sinh lại hay không? Nếu như đám gia hỏa này sống lại thì ngươi có thể đối phó được không?"
Cửa Hàm Nhu dừng ở trước mặt một tấm bia đá, nói ra: "Ngươi nhìn cái này một chút, đây chính là mộ của Thái Thần, lúc ấy lúc bị xử tử, có được mười hai viên thần cách, ngươi nói ta có thể đối phó được không?"
Mười cái thần cách chính là Thái Thần, mười hai cái thần cách thì đây chính là còn lợi hại hơn so với Thái Thần, Thẩm Tường rất kinh ngạc đối với chuyện này, trước đó hắn cũng nhìn qua không ít bai đá, nhưng phần lớn đều chỉ có mấy cái thần cách, bây giờ nhìn thấy mười hai cái thần cách khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.
"Chôn ở chỗ này không chỉ có riêng là bộ hạ phạm sai lầm của Cửu Thần Vương, còn có bộ hạ của Cửu Tiêu Thần Đế năm đó, cho nên những ngôi mộ này đều không đơn giản, ở vào thời đại năm đó, tên của những người này đều như sấm bên tai." Cửu Hàm Nhu khẽ thở dài: "Chỉ tiếc Cửu Tiêu thần quốc bị hủy diệt, mãi mãi cũng không thể phục quốc, Cửu Thần Vương bọn họ cường đại như vậy, muốn phục quốc cũng phải chịu đến trở ngại rất lớn."
Tiếng thở dài của Cửu Hàm Nhi vọng ở bên trong đám mộ yên tĩnh này, Thẩm Tường đã biết được Thần quốc năm đó bị chín cái Thần quốc khác cùng nhau diệt đi, tên là Cửu Tiêu thần quốc, Cửu Thần Vương chính là chín đứa con của Đế Hoàng Cửu Tiêu thần quốc.
"Phản đồ, ngươi còn có mặt mũi nói ra những lời này, ngươi lại còn không biết sống chết đi vào nơi này, có phải là muốn đánh cắp bảo vật của Thần điện hay không?"
Một tiếng quát kẽ bao hàm sự tức giận truyền tới, Thẩm Tường bỗng nhiên giật mình, ở bên trong cái nghĩa địa này đột nhiên lại có người nói chuyện, không nhiều thì ít cũng sẽ bị dọa sợ.
Ngược lại là Cửu Hàm Nhu rất bình tĩnh, nàng ta thấp giọng nói với Thẩm Tường: "Không cần lo lắng, đây là người phụ trách thủ mộ, không phải từ trong phần mộ đi ra."
Thẩm Tường trông thấy Cửu Hàm Nhu bình tĩnh như vậy, cũng yên tâm hơn, lúc này hắn đã trông thấy một bóng đỏ đang bay tới đây, người thủ mộ này lại là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp.
"Sở Vân Tuệ, ta muốn ngươi nghe lời giải thích của ta." Cửu Hàm Nhu vừa mới nói ra, một kiếm đã đâm tới, Cửu Hàm Nhu không kịp nhiều lời, vội vàng gọi song kiếm phản kích.
"Ta chẳng thèm nghe lời giải thích của ngươi, một câu của ngươi ta đều không tin." Sở Vân Tuệ kia lạnh lùng nói, trông dáng dấp của nàng xinh đẹp dịu dàng, nhưng lúc này thì tức giận ngút trời, lúc nói chuyện cũng mang theo trận trận sát khí.
Cửu Hàm Nhu nhăn đôi mi thanh tú lại, vung song kiếm không ngừng ngăn cản, nàng ta cũng không có tiến công, hiển nhiên là có chỗ lo lắng, bởi vì nàng ta cùng Sở Vân Tuệ có sự hiểu lầm, chỉ cần giải trừ hiểu lầm thì các nàng còn là bằng hữu tốt, nếu như bây giờ nàng ta còn làm Sở Vân Tuệ bị thương thì hiểu lầm sẽ càng lúc càng lớn.
Thẩm Tường ở một bên quan sát, trong lòng cũng âm thầm sốt ruột, thực lực của Cửu Hàm Nhu không yếu, nhưng nàng bây giờ vì không muốn làm Sở Vân Tuệ bị thương cho nên áp chế lực lượng của mình, một mực tránh né ngăn cản, căn bản không đánh trả, cứ tiếp tục như vậy thì chính Cửu Hàm Nhu chắc chắn sẽ bị thương tổn trước.
Mà Sở Vân Tuệ kia tuy rằng tức giận, nhưng lúc này nàng ta cũng không hề dùng hết toàn lực, bởi vì nơi này là mộ địa, làm người thủ mộ, nàng ta cũng không thể làm ra động tĩnh quá lớn, tuy rằng phần mộ ở nơi này đều rất kiên cố, khó mà phá huongr, nhưng nàng lại rất tôn kính công việc của mình.
"Làm thế nào mới tốt, cứ tiếp tục như vậy thì nha đầu Tiểu CỬu sẽ bị thương." Thẩm Tường muốn nhúng tay, nhưng thực lực của hắn có hạn, hắn chẳng qua là Thiên Thần hạ vị mà Cửu Hàm Nhu và Sở Vân Tuệ này đều là Thiên Thần thượng vị đều có được nhiều viên thần cách.
Long Tuyết Di nói ra: "Trên người ngươi không phải có Huyền Vũ y sao, chia sẻ một chút áp lực giúp nha đầu Tiểu Cửu, để nàng ta có cơ hội giải thích."
Thẩm Tường lập tức chạy tới, mà lúc này Sở Vân Tuệ cũng tăng cường lực lượng, trường kiếm trong tay kia lóe ra ánh sáng đỏ tươi, ngưng tụ lấy thần lực rất mạnh mẽ, điên cuồng đâm về phía Cửu Hàm Nhu, mà Cửu Hàm Nhu cũng chỉ có thể cắn răng mà tránh né, căn bản không dám ngăn cản, bởi vì Sở Vân Tuệ lúc này sử dụng lực lượng càng ngày càng mạnh.
"Vân Tuệ, ngươi nghe ta noisk, ta bây giờ có hy vọng tìm được Cửu Thần VƯơng, tới lúc đó là có thể nói rõ ràng hết, bằng không ta cũng sẽ không mạo hiểm tiến vào Thần điện bị phong cấm này." Cửu Hàm Nhu cắn răng nói: "Ngươi trước tiên tỉnh táo lại nghe ta giải thích, nếu ta thật là phản đồ, ta bây giờ cũng sẽ không nhường cho ngươi."
Sở Vân Tuệ hô to: "Ta không nghe, trước đây chính ngươi lựa chọn cấu kết với người ngoài hủy diệt Thần điện, ta nhìn thấy tận mắt, ngươi không cần giải thích."
Sở Vân Tuệ tức giận giống như rất phẫn nộ, dùng hết toàn lực lượng đâm ra một kiếm mạnh nhất, kiếm được ánh sáng màu đỏ tươi bao phủ toàn bộ các phần mộ, vào lúc này, Cửu Hàm Nhu không tránh né nữa, mà là nhắm mắt lại, nàng ta cam nguyện tiếp nhận một kiếm này, bởi vì trước đó đúng là nàng ta sai.
Sở Vân Tuệ trông thấy Cửu Hàm Nhu từ bỏ chống loại, không tránh né nữa, tâm tư không hiểu sao lại dao động, đôi mắt ngập tràn hận thù kia đã trở nên xinh đẹp mà dịu dàng, nhưng cũng tràn ngập hối hận, bởi vì một kiếm này của nàng ta đã không thu lại được, trước đó nàng ta cũng không tim Cửu Hàm Nhu sẽ phản bội Cửu Thần Vương, mà bây giờ Cửu Hàm Nhu trở về...
Ngay vào thời khắc mấu chốt này, Thẩm Tường đột nhiên lò mặt ra, ôm chặt lấy Cửu Hàm Nhu, để một kiếm đó đâm vào phần lưng của mình.
"Ôi."
Thẩm Tường đau nhức kêu lên một tiếng, cảm giác lưng của mình sắp bị đâm xuyên qua, hắn ôm lấy Cửu Hàm Nhu, bị cỗ lực lượng kia đẩy bay đâm vào trên một ngọn núi thấp.
"Huyền Vũ y." Sở Vân Tuệ cả kinh kêu ên, trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng ta vốn chính là một nữ tử có tâm tư rất hiền lành, chỉ có điều bởi vì oán hận tích lũy trong nhiều năm qua để nàng ta vừa rồi trở nên rất hung ác rất tức giận như vậy, dù sao Cửu Hàm Nhu năm đó đột nhiên phản bội Cửu Thần Vương đã tạo ra sự đả kích thật sự quá lớn đối với nàng.
Cũng chính bởi vì nàng ta rất tin tưởng Cửu Hàm Nhu, có tình cảm rất sâu với Cửu Hàm Nhu, cho nên trong lúc nhất thời khó mà tiếp nhận, về sau sau khi nàng ta phỉa tiếp nhận thì rất hận Cửu Hàm Nhu, tuy nhiên ở trong đáy lòng nàng, nàng ta lại luôn luôn hy vọng Cửu Hàm Nhu không phản bội Cửu Thần Vương, nàng ta một mực chờ đợi lời giải thích của Cửu Hàm Nhu.
"Tiểu Cửu muội." Sở Vân Tuệ vội vàng bay tới, trông thấy Thẩm Tường đặt Cửu Hàm Nhu ở dưới người thì trong lòng tức giận, muốn giơ chân lên đá văng Thẩm Tường đi.
Một kiếm này của Thẩm Tường cũng không chịu uổng phí, không nhiều thì ít cũng được ăn một chút đậu hũ, nếu không phải ở trên một ngôi mộ thì hắn chắc chắn sẽ hôn xuống một cái, hắn tiếp xúc tới ánh mắt của Cửu Hàm Nhu, lập tức trở mình, để Cửu Hàm Nhu đứng dậy.
P/S: Ta thích nào ... chương 3.