Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1922 - Chương 1922 - Thần Hồn Huyết Hoa

Chương 1922 - Thần Hồn Huyết hoa
Chương 1922 - Thần Hồn Huyết hoa

Tống Bằng và tên Đường chủ Huyền Thần Kiếm đường kia nhỡ rõ Thẩm Tường, hơn nữa khắc sâu ấn tượng, đặc biệt là Tống Bằng, bị một kiếm của Thẩm Tường đánh bại, làm hắn đến nay đối với Thẩm Tường vẫn có một loại cảm giác âm thầm sợ hãi, trong lòng cũng âm thầm căm hận Thẩm Tường, bởi vì Thẩm Tường để hắn thua tới rất khó coi.

Một người trông thấy người Đường chủ và Tống Bằng kia dùng một loại ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn vào Thẩm Tường thì hỏi: "Trương Trác, làm sao vậy, các ngươi nhận ra người này?"

Tống Bằng đột nhiên xiết chặt nắm đấm, thấp giọng nói: "Hắn chính là gia hỏa thông qua thí luyện mà tiến vào kia."

Tống Bằng nói ra lời như vậy, những người hộ tống bọn họ tới lập tức hiểu ra, bởi vì trước đó bọn họ đều nghe nói về chuyện Tống Bằng thua thảm, cùng với chuyện Thẩm Tường khiêu khích Trương Trác cái người Đường chủ Huyền Thần Kiếm đường thứ mười chín này, những chuyện này lúc đó tạo ra oanh động không nhỏ bên trong tất cả các đường của Huyền Thần Kiếm đường.

Tiểu nữ hài bám lấy ống quần của Thẩm Tường, một đôi mắt to xinh đẹp dễ thương mang theo một loại ánh mắt chán ghét, nàng ta bĩu môi thấp giọng nói: "Đại ca ca, Thần dược nhà chúng ta chỉ bán cho ngươi, chờ bà bà ta trở về."

Trương Trác đi tới, dùng ánh mắt tràn ngập hung lệ nhìn cô bé kia một chút, khiến cho tiểu nữ hài càng sợ hãi hơn, rụt đầu trở về vội vàng tránh ra đằng sau lưng Thẩm Tường.

"Ngươi cuối cùng cũng đã tới." Trương Trác mặt lạnh nói ra: "Trước đây ngươi thế nhưng là muốn khiêu chiến ta, ngươi có lẽ còn nhớ đi, bởi vì trưởng lão đột nhiên đi tới, cho nên lúc đó cũng chỉ có thể coi như thôi, nhưng chuyện này ta vẫn luôn để ở trong lòng, đương nhiên, nếu như ngươi sợ, không dám tỷ thí với ta, ta cũng không trách ngươi."

Thẩm Tường lắc đầu, mỉm cười nói: "Đường chủ ta nói cho ta biết, không thể tư đấu, cho nên vẫn là thôi đi, coi như ta sợ ngươi đi."

Vẻ mặt Trương Trác thay đổi, giọng nói mang theo sự tức giận: "Trông dáng vẻ của ngươi không sợ chút nào, ngươi là xem thường ta sao?"

Thẩm Tường thu nụ cười trên môi lại, nghiêm túc nói: "Trương đại ca, tiểu đệ ta thật rất sợ chết, mời ngươi tha cho ta đi, ta không muốn gây phiền phức."

Sau khi nói xong, trên mặt Thẩm Tường lại lộ ra nụ cười mỉm: "Vừa rồi nói như vậy có lẽ là được rồi đi."

Trương Trác tức giận tới phát run, Thẩm Tường bây giờ rõ ràng chính là giả ngu, vừa rồi Thẩm Tường nói tới không được tư đấu, đây đúng là phép tắc rất nghiêm khắc ở bên trong Chí Tôn thần điện, xúc phạm, hậu quả vẫn tương đối nghiêm trọng.

"Bà bà trở về." Tiểu nữ hài đột nhiên khẽ kêu lên.

Thẩm Tường sớm đã trông thấy nơi xa có một lão bà bà đang chống gậy gỗ, loạng chà loạng choạng mà đi tới, lão bà bà này rất già nua, nhìn dáng vẻ đi đường của nàng, giống như là lúc nào cũng có thể té ngã.

Thẩm Tường kéo lấy tay tiểu nữ hài, vội vàng đi qua đỡ lấy lão nhân gia.

"Bà bà, ngươi có người tới thu mua Thần dược, ngươi bán cho vị đại ca ca này đi, người khác khá tốt." Tiểu nữ hài trông thấy bà bà trở về thì gan lớn hơn rất nhiều, chỉ vào đám người Trương Trác và Tống Bằng kia nói ra: "Đám người này lại tới."

Lõa nhân gia nhìn Thẩm Tường một chút rồi cười nói: "Người trẻ tuổi, trước kia chưa từng thấy ngươi, ngươi mới tới?"

Thẩm Tường mỉm cười gật đầu: "Ngày đầu tiên ta tới thu mua Thần dược."

"Cái này cho ngươi." Lão nhân gia rất tin tưởng tiểu nữ hài, tiểu nữ hài nói Thẩm Tường là người tốt, Thẩm Tường ở trong ánh mắt của nàng ta chính là người tốt.

Thẩm Tường hơi kinh ngạc nhận lấy một đóa hoa hồng mà lão nhân gia đưa tới, đóa hoa này rất đỏ tươi, nở rộ tới rất mỹ lệ, lớn chừng bàn tay, để cho Thẩm Tường kinh ngạc chính là chỗ tâm hoa của đóa hoa hồng này, có tinh thể lớn chừng hạt gạo, tuy rằng cái này rất nhỏ, nhưng là thứ giống như thần cách.

"Đây là Thần Hồn Huyết hoa, sau khi thành thục tâm hoa có thể ngưng ra thần cách rất nhỏ, cánh hoa có thể dùng để bổ huyết sinh khí, cường thân tráng thể, đây chính là Thần dược trung phẩm hiếm có." Nam tử bên đám người Tống Bằng kinh hô lên: "Trương Trác, nhất định phải cầm xuống."

Thẩm Tường trông thấy đóa hoa này, tri thức đan dược mà Phùng Vũ Khiết truyền cho hắn lập tức xuất hiện, đóa hoa này nếu như ngưng ra thần cách lớn hơn một chút thì chính là Thần dược thượng phẩm, đây là một loại có thể trưởng thành Thần dược, nếu như chăm sóc cẩn thận, sau này muốn phát triển thành Thần dược thượng phẩm cũng không khó.

Tuy rằng đóa hoa này ngưng ra thần cách chỉ lớn bằng hạt gạo, nhưng là rất trân quý, nếu như là Thần dược trung phẩm bình thường, năm vạn Thần Nguyên thạch là có thể cầm xuống, nhưng Thần Hồn Huyết hoa này thì không thể được.

Thẩm Tường gặp khó khăn, bởi vì trong tay hắn chỉ có bốn vạn năm ngàn Thần Nguyên thạch, đừng nói Thần Hồn Huyết hoa này mà ngay cả Thần dược trung phẩm bình thường cũng không mua được.

"Lão bà bà, trong tay ta chỉ mang theo bốn vạn năm ngàn Thần Nguyên thạch, trước tiên ta giao cho ngươi, ngươi đừng bán cái này cho những người khác, ta trở về lấy tiền, Thẩm Tường nhìn đám người Tống Bằng một chút, có chút ngượng ngùng mà nói."

Quả nhiên, đám người Tống Bằng và Trương Trác đều cười lên ha hả.

"Chúng ta ra mười vạn Thần Nguyên thạch." Trương Trác đi tới, khinh thường liếc mắt nhìn Thẩm Tường.

Lão nhân gia gật đầu: "Trước tiên ta nhận lấy những Thần Nguyên thạch này của ngươi, ngươi trở về lấy thêm mười vạn lẻ năm ngàn, ta bán cho ngươi mười lăm vạn."

Trương Trác vội, nói ra: "Ta ra hai mươi vạn, hiện tại đưa cho ngươi."

Thần Hồn Huyết hoa này mười lăm vạn thật sự cái giá quá rẻ, đám người Trương Trác rất hiểu giá trị của đóa hoa này, lão bà bà này vậy mà bán cho Thẩm Tường có mười lăm vạn.

"Ta đã bán cho người khác, mời các ngươi đi cho." Bà ta cầm túi trữ vật của Thẩm Tường đi vào bên trong rào chắn, mà đóa hoa kia còn ở trong tay Thẩm Tường.

Thẩm Tường đuổi theo, nói ra: "Lão bà bà, trước tiên ngươi cầm hoa đi, ta trở về lấy đủ Thần Nguyên thạch, đến lúc đó ngươi đưa cho ta cũng không muộn."

Tiểu nữ hài cười duyên đối với Thẩm Tường: "Đại ca ca, ngươi cầm hoa trở về đi, chúng ta tin tưởng ngươi."

Đám người Trương Trác bọn họ trợn tròn mắt, trong lòng rất không cam lòng, lại hô: "Ba mươi vạn Thần Nguyên thạch, bán hay không?"

"Không bán." Tiểu nữ hài nũng nịu khẽ nói.

Trương Trác tức giận, hung dữ mà hô: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi câm miệng cho ta, người lớn nói chuyện tiểu hài tử như ngươi chen miệng vào làm gì?"

Trông thấy Trương Trác quát tiểu nữ hài như vậy, trong lòng Thẩm Tường cũng tức giận, Thí Thần kiếm ý trên người vừa ra, hai con ngươi bốc lên hỏa diễm, lạnh lùng nói ra: "Trương Trác, kẻ ngậm miệng chính là ngươi."

Trông thấy Thẩm Tường tức giận, Trương Trác cũng có chút sợ hãi, Thí Thần kiếm pháp của Thẩm Tường hắn vẫn còn nhớ rất rõ.

"Hừ, chúng ta đi." Trương Trác mang theo đám người Tống Bằng rời đi, xuất thủ đối với bình dân thế nhưng là tội lớn, bọn họ tuy rằng bình thường thi thoảng sẽ mắng chửi bình dân vài câu, nhưng không dám ra tay, nếu như bị Chí Tôn thần điện phát hiện thì đây chính là tội nặng.

Thẩm Tường sờ lên khuôn mặt của tiểu nữ hài, nói nhỏ: "Đừng sợ, có đại ca ca ở đây, ta sẽ không để cho bọn họ khi dễ ngươi, đúng, ngươi tên là gì?"

"Hứa Linh Phỉ, bà bà nàng gọi ta là Phỉ Phỉ." Tiểu nữ hài vừa rồi trông thấy Thẩm Tường đuổi đám người Trương Trác đi thì càng sùng bái Thẩm Tường hơn: "Đại ca ca ngươi thì sao?"

"Ta gọi Thẩm Tường."

Thẩm Tường mỉm cười, lại lấy ra một trái quả cho nàng ăn, lúc này hắn phát hiện bà bà của Hứa Linh Phỉ có chút cổ quái, vừa rồi ở lúc hắn phóng xuất Thí Thần kiếm ý ra, lão bà bà này vô cùng bình tĩnh, ngay cả quay đầu cũng không quay lại mà đi vào trong nhà.

"Người trẻ tuổi, nếu như ngươi muốn mua sắm Thần dược tốt hơn thì ngày mai mang nhiều Thần Nguyên thạch tới một chút, chỗ của ta còn có." Lão bà bà nói.

Thẩm Tường lên tiếng rồi chào tạm biệt với hai bà cháu này, sau đó thì vội vàng trở về Chí Tôn thần điện.

P/S: Ta thích nào... chương 2.

Bình Luận (0)
Comment