Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 214 - Chương 214 - Vong Ân Phụ Nghĩa

Chương 214 - Vong ân phụ nghĩa
Chương 214 - Vong ân phụ nghĩa

"Cốc chủ..." Lãnh U Lan có chút không muốn, nàng đi tới Thẩm Tường nói: "Ca, bây giờ ta vẫn chưa thể cùng ngươi cùng tung hoành thiên hạ, tuy nhiên sau này nhất định sẽ có cơ hội!"

Thẩm Tường sờ sờ mái tóc mềm mại xinh đẹp kia của nàng, ôm nàng vào trong ngực, cười nói: "Ừm, muội phải cố gắng tu hành, tăng thực lực của mình lên, lần sau gặp mặt, ta nhất định sẽ kiểm nghiệm thực lực của muội!"

Lãnh U Lan gật đầu, lúc này Thẩm Tường tiến sát ở bên gò má của nàng, nhẹ nhàng nói: "U Lan, nếu như Cốc chủ này dám làm khó muội, muội cứ nói đại bạch thỏ (ý là cái ấy ấy), nàng nhất định sẽ không dám làm gì muội."

"Đại bạch thỏ?" Lãnh U Lan hoài nghi trong lòng, tuy nhiên nàng vẫn gật đầu.

Liễu Mộng Nhi là Niết Bàn cảnh, đương nhiên nghe được lời nói của Thẩm Tường, tức giận đến thân thể mềm mại hơi run lên, âm thầm cắn răng, Tiên Tiên là đồ nhi của nàng, cũng là thê tử của Thẩm Tường, Lãnh U Lan cũng coi như là đệ tử của nàng, mặc dù là nghĩa muội của Thẩm Tường, nhưng hiện tại xem ra, không chỉ là đơn giản như vậy.

"Chuyện nơi đây giao cho ta đến xử lý! Ta và Cổ Đông Thần cũng có giao tình, đây đối với ta mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!" Liễu Mộng Nhi nói.

Tuy rằng thời gian Lãnh U Lan và Thẩm Tường gặp nhau rất ngắn, nhưng cũng làm cho nàng rất vui vẻ, tuy vẫn còn có chút không muốn, nhưng nàng cũng đủ hài lòng, mang theo nụ cười ngọt ngào, theo Liễu Mộng Nhi rời đi, điều này làm cho Liễu Mộng Nhi hơi kinh ngạc, phải biết bình thường Lãnh U Lan chính là một nữ nhân lạnh lùng, dũng mãnh, bá đạo dã man, nhưng bây giờ nhìn như thiếu nữ bình thường.

Lúc này nàng không thể không nhớ tới mình, lúc mình và Thẩm Tường cùng nhau, không phải cũng giống như vậy sao? Nghĩ đến các loại chuyện xảy ra với Thẩm Tường, mặt nàng hơi hồng lên, trong lòng cũng rất là phức tạp.

Sau khi Liễu Mộng Nhi mang theo Lãnh U Lan rời khỏi, Thẩm Tường tiếp tục ở lại nơi này, chờ thương thế của Đan Nguyên hoàn toàn khôi phục, hắn mới có thể rời đi, mấy ngày sau, Băng Phong cốc quả nhiên phái người tới, tuy rằng chỉ có hai mươi người, nhưng hai mươi người này đều là Chân Võ cảnh.

Sau khi mỏ quặng được an toàn, Thẩm Tường nói lời từ biệt với Đan Nguyên, trở về Thái Vũ môn!

Thẩm Tường vừa phi hành, vừa nghĩ tới phải làm như thế nào để đối phó chuyện Lữ gia cấu kết ma đạo và Thanh trưởng lão kia, hắn nhất định phải diệt trừ loại nhân vật nguy hiểm này!

Sáu ngày trôi qua, Thẩm Tường ở bên trong Đào Nguyên châu, hắn ở trên đám mây, không nhìn thấy cảnh sắc mỹ lệ phía dưới, ngược lại chính là vô cùng tẻ nhạt, lúc hắn hắn muốn bay nhanh thêm một chút, một đạo kình khí đột nhiên bay vụt đến không trung, nổ tan một đám mây lớn, điều này làm cho hắn lập tức kinh hãi, hắn cần phải cẩn thận, tiếng ầm ĩ của một trận chiến truyền đến, phía dưới lại có chiến đấu.

Thẩm Tường ẩn giấu ở trên tầng mây, sau khi bay đến chỗ thật xa, đáp xuống trên một ngọn núi cao, nhìn nơi chiến đấu kia, chỉ thấy có rất nhiều người áo đen vây công một đám người áo bào trắng.

"Đây không phải là đệ tử Đan Hương Đào Nguyên sao? Những người áo đen kia chẳng lẽ là võ giả Ma đạo?" Thẩm Tường nghi ngờ nói, từ bên trên núi cao bay xuống, lấy ra một thanh kiếm.

Trong tay những người áo đen kia đều cầm binh khí có hình thù kỳ quái, chân khí vô cùng tà dị, sau khi tới gần, Thẩm Tường có thể xác định những võ giả này chính là người của Ma đạo, người bị công kích không chỉ là Đan Hương Đào Nguyên, còn có đệ tử Chân Vũ môn và Thú Vũ môn.

Quan hệ giữa Thái Vũ môn và Đan Hương Đào Nguyên đều rất tốt, chưa từng có xung đột gì, Thẩm Tường đương nhiên phải cứu bọn hắn, bởi vì tình cảnh của bọn hắn bây giờ rất bất lợi, bị rất nhiều võ giả Ma đạo vây quanh, hơn nữa thực lực những võ giả Ma đạo kia đều mạnh hơn bọn hắn.

"Thậm chí có hai Chân Võ cảnh tam đoạn, xem ra Ma đạo rất là cấp bách!" Thẩm Tường lấy Thanh Long Đồ Ma đao ra, không có thần đao này, hắn không thể giải quyết chuyện này được dễ dàng, hơn nữa hắn còn phải đề phòng người của Chân Vũ môn và Thú Vũ môn.

Thanh Long chân khí rót vào trong Thanh Long Đồ Ma đao, một cỗ khí tức làm người ta sợ hãi lập tức tràn ra, Thẩm Tường quơ đại đao, nhằm phía trong đám người, một đao xuống, vẽ ra một đạo quang ảnh mang theo ánh sáng màu xanh, phát ra âm thanh “phì phì”, một đao kia chém xuống, đã giết chết khoảng mười võ giả Ma đạo Phàm Võ cảnh tầng mười.

Trên người Thẩm Tường thả ra một cái lồng khí, đây là Huyền Vũ La Thiên tráo, có thể phòng hộ chu toàn, hơn nữa ở trên người hắn còn có một lồng khí vô hình, người thực lực không ăn thua tới gần hắn, đều sẽ cảm nhận được mình bị sóng xung kích hất bay.

Đệ tử Đan Hương Đào Nguyên thấy có người giúp đỡ, hơn nữa binh khí sử dụng bọn họ cũng hết sức quen thuộc, chính là bảo đao mà Thẩm Tường sử dụng trong lời đồn, điều này làm cho bọn họ nhất thời thoải mái hơn nhiều, bởi vì Thẩm Tường vừa đến, giết chết mấy chục Phàm Võ cảnh tầng mười một cách nhanh gọn.

Sát phạt chi tâm của Thẩm Tường đang nhảy nhót, thu lấy lượng lớn lệ khí, đồng thời cũng thả ra từng trận sát khí khốc liệt, những võ giả của Ma đạo kia sợ đến mức tim mật đều nát, như thể gặp phải Ma thần.

Đao của Thẩm Tường như lôi đình khiêu vũ, giết đến làm những võ giả ma đạo kia người ngã ngựa đổ máu tươi ba thước, trong chốc lát cũng chỉ còn sót lại hai Chân Võ cảnh tam đoạn.

"Thẩm Tường, Hóa Cốt môn chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Một đại hán có một con mắt nói, một chưởng đánh vào trên người thanh niên cao gầy bên cạnh hắn, chưởng lực mạnh mẽ đánh lên thân thể gầy yếu kia, đẩy hắn bay về phía Thẩm Tường, thanh niên kia phát ra một tiếng oán độc, thân thể đã biến thành một luồng nước đen mang độc, bao trùm lấy Thẩm Tường.

Thẩm Tường chỉ là lắc mình một cái đã tránh thoát, hắn không nghĩ tới võ giả ma đạo lại độc ác như vậy, hy sinh đồng bạn của mình để đào tẩu.

Đại hán một mắt kia nghĩ mình có thể ngăn cản Thẩm Tường một chút thời gian để có thể cho hắn chạy trốn, nhưng hắn vừa chạy trốn được không bao xa, thì đã cảm nhận được một trận áp lực bức người từ sau lưng của hắn tấn công tới.

Thẩm Tường đuổi sát đại hán một mắt kia, phất Thanh Long Đồ Ma đao lên, chính là một đao mạnh mẽ, đại đao chém xuống, tiếng nổ vang rền, chém đại hán một mắt kia nát tan.

Đệ tử Đan Hương Đào Nguyên, Chân Vũ môn và Thú Vũ môn nhìn thấy, không thể không run lên một cái, trước đó bọn họ rơi vào bên trong khổ chiến, tiếp tục nữa, chắc chắn sẽ toàn quân bị diệt, nhưng không nghĩ tới Thẩm Tường vừa xuất hiện, một người đã giết chết toàn bộ những đệ tử Hóa Cốt môn kia.

"Đây chính là Thẩm Tường người có giá trị bản thân lên tới hơn ngàn vạn tinh thạch, là cường giả trẻ tuổi đệ nhất của Thái Vũ môn sao?" Một đệ tử Đan Hương Đào Nguyên kinh thán nói.

"Đúng Là hắn không sai! Tuy rằng dung mạo có thay đổi rất lớn, nhưng thanh đại đao này ta có nhìn thấy trong bản thông cáo!" Một người khác nói.

Ngay lúc những đệ tử Đan Hương Đào Nguyên muốn lên cảm kích, chỉ thấy đệ tử Chân Vũ môn và Thú Vũ môn như ong vỡ tổ xông lên, nhấc theo binh khí, một mặt tham lam mà nhìn về phía Thẩm Tường, bọn hắn cho rằng bọn hắn nhiều người như vậy nhất định có thể bắt được Thẩm Tường, đến lúc đó có thể được bảo đao trong tay Thẩm Tường và ngàn vạn tinh thạch.

"Những tên gia hỏa vong ân phụ nghĩa, ngăn bọn hắn lại!" Một người đàn ông trung niên của Đan Hương Đào Nguyên quát, cầm một cây trường thương, bay vút qua, không chút do dự giết chết một tên đệ tử Chân Vũ môn.

Đệ tử Đan Hương Đào Nguyên thấy người dẫn đầu bọn họ làm như vậy, thi nhau xông lên trên, tranh đấu với đệ tử Chân Vũ môn, Thú Vũ môn.

"Các sư huynh đệ Đan Hương Đào Nguyên, toàn bộ tới đằng sau của ta! Thẩm Tường hô, khắp khuôn mặt là sương lạnh, vừa nãy hắn là cứu đệ tử của Chân Vũ môn và Thú Vũ môn, bọn họ không những không cảm kích, ngược lại còn muốn giết hắn!

P/S: Ta thích nào ... chương 1. Hôm nay đi dẫn 100 con lạc cháu hồng dâng hương ở Đền Hùng, nên giờ mới dịch được a...

Bình Luận (0)
Comment