Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2220 - Chương 2220 - Long Hỏa Phần Thần

Chương 2220 - Long Hỏa Phần Thần
Chương 2220 - Long Hỏa Phần Thần

Thẩm Tường ước gì bên Đại quốc sư kia ngừng ra tay, như vậy có thể để Tiêu Ngọc Lan có một đoạn thời gian nghỉ ngơi, vừa rồi Tiêu Ngọc Lan giao thủ với bọn hắn đã bị thương.

"Cửu Tiêu Thần kiếm năm đó không địch lại phụ hoàng ta, là phụ hoàng ta làm hư hại, hôm nay ta sẽ để cho thanh kiếm này bị hủy hoại hoàn toàn." Tiêu Viễn Binh lúc này cầm một cái Đế Tôn đỉnh, để hắn có thêm lòng tin đối với thực lực của mình.

"Năm đó Lục Đạo Thần đỉnh của phụ hoàng ngươi biến thành rách rưới, tại sao ngươi không nói, thanh kiếm này của ta tuy rằng hư hại, nhưng muốn đối phó ngươi thì vẫn thừa sức, chỉ bằng cái phá đỉnh trong tay ngươi còn chưa đủ chống lại Cửu Tiêu Thần kiếm này." Thẩm Tường biết Cửu Tiêu Thần kiếm trở nên rất đáng sợ, nhưng rốt cuộc lực lượng mạnh tới cỡ nào thì chính hắn cũng chưa biết.

"Hừ, một gia hỏa tới từ thế giưới cấp thấp, còn tự đại như vậy, đừng tưởng rằng chính mình biết luyện chế mấy lô Thần đan thì có thể tự đại cuồng ngọa, Hướng Hoằng Đạo lão Đan Thần này cũng bị ta đánh chạy chớ nói chi là ngươi, luyện đan sư giống như ngươi nên thành thành thật thật ở bên trong phòng luyện đan, như chó mà nghe chúng ta sai khiến." Tiêu Viễn Binh không nghĩ tới Thẩm Tường vậy mà cũng biết chuyện Lục Đạo Thần đỉnh năm đó, năm đó quả thật bị hư hại tới rất nghiêm trọng, tới mức không cách nào sử dụng.

"Ngươi hình như thường xuyên đi cầu Thần đan như chó đi, cũng khó trách ngươi có oán khí lớn như vậy." Thẩm Tường quơ quơ Cửu Tiêu Thần kiếm: "Ta đột nhiên cảm thấy dùng thanh kiếm này giết chết ngươi là vũ nhục đối với thanh kiếm này, chỉ mong Cửu Tiêu Thần kiếm của ta đừng bởi vì dính máu chó của ngươi mà tức giận."

"Ngươi ... chịu chết đi." Tiêu Viễn Binh tức giận, Đế Tôn đỉnh hắn đột nhiên biến lớn, hai tay của hắn rót vào thần lực cường đại rồi dùng lực mạnh đẩy Đế Tôn đỉnh đi ra.

Trong nháy mắt Đế Tôn đỉnh bay vụt ra, đột nhiên hóa thành rất lớn như núi cao vạn trượng, bạo phát đi ra áp lực cường đại, khiến cho cả vùng đất hoang tàn khắp nơi kia lập tức chìm xuống mấy trượng.

Ở cái đinh khổng lồ đang phi tốc đánh thẳng tới trước mặt, Thẩm Tường nhỏ bé như cục đá, nhưng hắn lại không e ngại chút nào, cái eo đứng thẳng tắp, giơ cao Cửu Tiên Thần kiếm, trường kiếm hướng về phía bầu trời, một đạo thiên lôi mãnh lặt nhắm dánh xuống, rót vào bên trong Cửu Tiêu Thần kiếm.

Không trung đột nhiên tuôn ra một đám mây đen, tiếng sấm vang rền không ngừng, thiểm điện dày đặc, một cỗ uy áp bễ nghễ thiên hạ từ Cửu Tiêu Thần kiếm tuôn ra, khí thế thật lớn quét sạch bát phương, Đế Tôn đỉnh đang nhanh chóng công kích tới lại bị cỗ khí thế này ép dừng lại.

Hai mắt Thẩm Tường đỏ bừng, theo một tiếng long kiếu vang vọng từ không trung mà tới, trên người hắn phun ra long uy cường đại.

"Thanh Long trảm." Thẩm Tường quát lớn một tiếng, trong đám mây đen đột nhiên nhổ ra một con Thanh Long vô cùng to lớn, mắt Thanh Long lập lòe ánh sáng đỏ rực, râu rồng phất phới, giương nanh múa vuốt, khí thế hào hùng, từ trên không trung đột nhiên lao xuống, như là môạ đạo tia chớp màu xanh rót vào bên trong Cửu Tiêu Thần kiếm.

"Trảm." Thanh long tiến vào Cửu Tiêu Thần kiếm, Thẩm Tường bổ xuống một kiếm về phía Đế Tôn đỉnh cách đó không xa.

Trong nháy mắt Cửu Tiêu Thần kiếm đánh xuống, thiên địa đột nhiên bị chấn động bao phủ, lực lượng chná động ở khắp mọi nơi, đáng sợ là lúc cỗ lực lượng chấn động này ba động ra còn mang theo thiểm điện không ngừng, thiểm điện như sóng triều dâng trào mà đi, kiếm khí đột nhiên hóa thành Thanh Long thiểm điện đánh về phía Đế Tôn đỉnh.

Ầm ầm.

Kiếm khí được Thanh Long uy vũ hóa thành, gầm thét tiến lên, vậy mà xé rách Đế Tôn đỉnh lo lớn nhìn như không thể phá vỡ kia, sau đó toàn bộ Thanh Long kiếm khí xuyên thấu vào trong đỉnh, theo một cỗ chấn động sóng cuồng khuấy động ra, chỉ thấy đỉnh to lớn đột nhiên nổ tung lên, kích thích một trận ánh sáng vàng mãnh liệt và gợn sóng thiểm điện biến thành một làn sóng lao về bốn phía.

Tiêu Ngọc Lan bị cảnh tượng trước mắt này làm cho sợ ngây người, lúc này nàng ta đang ở bên trong Lục Đạo Thần đỉnh, chỉ nhô ra một cái đầu nhìn mọi chuyện diễn ra ở trước mắt làm cho người khó có thể tin.

Lục Đạo Thần đỉnh ở trong trận ảnh hưởng này mà lung la lung lay, giống như là chiếc thuyền nhỏ bị gợn sóng trong biển lớn vậy, Tiêu Ngọc Lan nếu không phản ứng nhanh vội vàng trốn vào trong tỉnh, nói không chừng đã bị thổi bay.

Không trung, mây đen tán đi, bá mặt trời dung hợp thành một mặt trời tỏa ra ánh sáng càng mãnh liệt hơn, lúc chiếu xuống trên bầu trời nổi lơ lửng một mảnh vàng óng ánh, đó là Đế Tôn đỉnh hóa thành tro tàn.

Miệng Tiêu Viễn Binh đầy máu, mà mấy cường giả đi cùng hắn tới kia toàn bộ đều bị chấn bay văng ra, bọn họ nhìn vào Đế Tôn đỉnh hóa thành bột phấn kia, trong lòng không thể không hoảng sợ.

Đế Tôn đỉnh lại bị một kiếm của Thẩm Tường chém thành tro tàn.

Tiêu Ngọc Lan và Tiêu Viễn Binh đều rất rõ ràng, tam đại Thần đỉnh của Thần Đỉnh Đại Đế, một cái trong đó là Lục Đạo Thần đỉnh, một cái khác chính là Đế Tôn đỉnh này.

Mà cho tới nay, Thần Đỉnh Đại Đế đều rất ít khi sử dụng Lục Đạo Thần đỉnh, lúc hắn thành danh đều sử dụng Đế Tôn đỉnh chiếm đa số, nhưng bây giờ lại hóa thành tro tàn.

"Đế Tôn đỉnh thì như thế nào, cuối cùng không phải cũng phải hóa thành một đám tro bụi sao?" Thẩm Tường nhàn nhạt nói, thanh Cửu Tiêu Thần kiếm trong tay hắn kia còn bình tĩnh hơn so với hắn, khó có thể tưởng tượng loại lực lượng đáng sợ vừa rồi lại là thanh kiếm nát không có mũi kiếm này thả ra.

Thẩm Tường cũng cảm thấy cái này không ngoài ý muốn lắm, nếu là Cửu Tiêu Thần kiếm không có loại lực lượng này, hắn mới cảm thấy kỳ lạ đây.

"Ngọc Lan tỷ nhanh đi thu thập đám cá hỗn tạp kia, tuyệt không được để bọn hắn chạy, sau khi bọn hắn chạy đi thì sẽ gia tăng không ít lực lượng cho phụ hoàng ngươi, những con cá hỗn tạp này ở trong mắt phụ hoàng ngươi thì vẫn tương đối quan trọng." Thẩm Tường lơ lửng giữa không trung, nhìn cũng không thèm nhìn những Đại quốc sư kia.

Đế Tôn đỉnh thế nhưng là một kiện Thần khí rất chắc chắn, mới vừa rồi va chạm với Lục Đạo Thần đỉnh đều không bị chút thương tổn nào, xem ra là thần khí rất kiên cố, ngay cả cường giả chín mươi thần cách cũng không chịu được đánh giống như Đế Tôn đỉnh.

Nhưng Đế Tôn đỉnh lại bị một kiếm của Thẩm Tường mà hủy đến chỉ còn lại một đống tro tàn, nếu như thân người đi đối mặt với Cửu Tiêu Thần kiếm vậy thì hậu quả có thể tưởng tượng được.

Tiêu Viễn Binh đã không còn loại khí thế và tự tin như vừa rồi, có chỉ là sợ hãi và ghen ghét, hắn cũng muốn có được loại thần binh lợi hại này như vậy hắn mới có thể vô địch thiên hạ.

"Không có Cửu Tiêu Thần kiếm thì ngươi chẳng phải là cái gì." Tiêu Viễn Binh hừ lạnh nói: "Ngươi chẳng qua dựa vào thần binh cường đại tới khinh người."

Tiêu Viễn Binh nói xong đang định đi nhưng lại phát hiện chính mình không thể động đậy, Thẩm Tường sử dụng không gian cầm cố giam cầm hắn lại.

"Giết ngươi không cần dùng Cửu Tiêu Thần kiếm, ta ngay từ đầu đã không có ý định làm bẩn Cửu Tiêu Thần kiếm, như ngươi mong muốn, ta không cần Cửu Tiêu Thần kiếm tới diệt ngươi." Sau khi Thẩm Tường cầm cố Tiêu Viễn Binh lại, dịch chuyển tới trước người Tiêu Viễn Binh, nắm đấm như oanh lôi, trực tiếp đánh vào trên mũi của Tiêu Viễn Binh.

Lưu Tinh thần kinh ông minh tuôn ra, bộc phát ra tiếng vang chấn thiên động địa, mũi của Tiêu Viễn Binh đã lún xuống thật sâu, máu mũi tuôn trào mà ra.

Tiêu Viễn Binh thế nhưng là Đại hoàng tử của Thần Đỉnh quốc, có hơn chín mươi viên thần cách nhưng lại như cũ bị người ta đứng trước mặt đánh vào mặt, hơn nữa còn là hung hăng mà đánh, đây chính là vô cùng nhục nhã.

"Ngươi chỉ mạnh hơn một chút so với đám cá hỗn tạp kia." Thẩm Tường cười lạnh liên tục, nắm đấm đánh tới một lần nữa, cánh tay ẩn chứa song cốt cách xung kích ra Lưu Tinh thần kình cuồng bạo, lực lượng như là tinh thần rơi xuống đất, đánh vào trên mặt Tiêu Viễn Binh.

Sau khi một tiếng vang vọng bộc phát lên, Tiêu Viễn Binh đã hoàn toàn thay đổi, một cỗ uy lực chấn động bạo chấn đến vỡ đầu chảy máu, thất khiếu chảy máu.

"Thí Thần Long phạt, Long Hỏa Phần Thần." Thẩm Tưởng thi triển ra Thiên Long pháp ấn.

P/S: Ta thích nào ... chương 5

Bình Luận (0)
Comment