Hiện tại, Thiên Long Pháp ấn không còn cần phải ngưng tụ thành ở trên không trung nữa, bởi vì bên trong Thần Hải của Thẩm Tường vốn có được lực lượng lục đạo mênh mông, lực lượng Thiên Long Pháp ấn có thể trực tiếp ngưng tụ mà thành ở bên trong Thần Hải.
Thiên Long Pháp ấn của Thẩm Tường vừa thi triển ra trên người toát ra từng chùm hỏa diễm chói mắt, háo thành vô số con Hỏa Long nhỏ dâng trào ra, tiểu long dung hợp với nhau, cuối cùng hóa thành một con Hỏa Long lớn toàn thân đều là văn tự huyền ảo, xuyên thấu thân thể của Tiêu Viễn Binh.
Tiêu Viễn Binh bị hai quyền trọng kích của Thẩm Tường đã mơ mơ màng màng, mà sau khi Hỏa Long nhập thể, để hắn đột nhiên hét thảm lên, toàn thân hắn đều bị hỏa diễm đốt cháy, đau đến không muốn sống.
Tiêu Ngọc Lan chỉ vừa mới khống chế Lục Đạo Thần đỉnh xuất kích mà Thẩm Tường đã làm xong Tiêu Viễn Binh.
Trong mấy tên cường giả đi theo Tiêu Viễn Binh tới có Đại quốc sư cũng có hoang tử của Thần Đỉnh quốc, những hoàng tử này đều là Thần Vương nhất đẳng, ở Thần Đỉnh quốc mà nói, ngoài Đại quốc sư và Thần Đế thì chính là những hoàng tử này mạnh nhất.
Nhưng hiện tại, bọn họ lại bị thủ đoạn của Thẩm Tường dọa đến khiếp đảm, coi như Thần Đế, trong mắt bọn họ cũng không đáng sợ như vậy, ít ra cấp bậc Thần Đế cũng không thể tùy tiện đánh Đế Tôn đỉnh thành bột phấn như vậy.
"Đi." Một lão giả hô, lập tức muốn chạy trốn, những người khác cũng thi nhau chạy trốn, động tác của Tiêu Ngọc Lan đều hết sức nhanh chóng, khống chế Lục Đạo Thần đỉnh đập mạnh một lúc, đập lão giả kia thành mảnh vụn.
Thẩm Tường lập tức phóng xuất ra lĩnh vực không gian, bao phủ một mảng khu vực lớn, những người bỏ chạy kia đều bị hắn dùng Na Di thuyệt quay trở về.
"Các ngươi muốn làm gì, Tiêu Viễn Binh đã chết, trước đó đều là hắn giật dây chúng ta tới đối phó ngươi, không liên quan gì tới chúng ta." Một người trung niên hoảng sợ mà nói, đây là một Đại quốc sư.
"Nhưng các ngươi thiếu chút nữa thì giết ta, còn trọng thương Liên Phi và Hồng Tước, nếu không phải ta ngăn cơn sóng dữ, các nàng sớm đã bị các ngươi giết chết, chớ nói chi các ngươi trước đó cùng nhau hủy Ngọc Đỉnh cung của ta, người đi theo ta nhiều năm đều bị các ngươi giết sạch, tuy rằng ta là nữ tử, nhưng ta tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay với các ngươi." Thần đỉnh của Tiêu Ngọc Lan hóa thành mấy cái, mang theo sát khí nồng đậm vọt tới mấy người.
Thẩm Tường sử dụng dịch chuyển, xuất quỷ nhập thần, trông thấy có người bị Lục Đạo Thần đỉnh va bị thương thì hắn lập tức dịch chuyển qua, sử dụng Thiên Long Pháp ấn đánh ra một chưởng, để bọn hắn phải nhận hết mọi tra tấn thống khổ trong hỏa diễm đốt cháy bừng bừng, trước đó bọn họ đều đối phó người ở bên trong Ngọc Đỉnh cung là như vậy.
Tiêu Ngọc Lan cũng là giết tới đỏ mắt, nàng ta sớm đã chán ghét loại chiến tranh này, vốn là nàng cũng đã trốn đi không tiếp tục để ý chuyện bên ngoài, chỉ muốn yên lặng chờ đợi cuộc phong ba này đi qua, nào ngờ được chính Tiêu Viễn Binh tìm tới cửa vây công các nàng.
"Chết hết cho ta." Tiêu Ngọc Lan khống chế Lục Đạo Thần đỉnh, đối với từng người đang bị hỏa diễm đốt cháy bừng bừng nện như điên tới, nện thành tro tàn.
Một lát sau, đám người Tiêu Viễn Binh đều đã tan thành tro bụi, hồn phi phách tán, thiên địa khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có, nhưng mảnh khu vực này đã thay đổi hoàn toàn.
Nguyệt Nhi mang theo Liên Phi sắc mặt trắng bệch và Tiêu Hồng Tước xuất hiện.
"Tiểu quỷ, ngươi lại trở nên lợi hại." Liên Phi bị trọng thương, gương mặt xinh đẹp kia không còn một chút huyết sắc, nhưng nàng vẫn nở ra nụ cười mỉm quyến rũ đối với Thẩm Tường.
"Ai, mọi chuyện đều đã đi qua, tất cả mọi người còn sống là tốt rồi." Thẩm Tường đi tới, có chút đau lòng sờ lên mặt của nàng: "Tiến vào U Dao giới nghỉ ngơi đi."
"Ừm." Liên Phie khẽ gật đầu, sau đó cùng Tiêu Hồng Tước cùng đi vào.
Nguyệt Nhi còn ở bên ngoài, kinh ngạc nói ra: "Trên người ngươi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, làm sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, Tiêu Viễn Binh kia trong mắt ngươi chính là thứ cặn bã a."
Thẩm Tường cười hì hì nói: "Ta cũng không rõ, ta chỉ đạt được một viên châu kỳ lạ, viên châu đó dung hợp với Cửu Tiêu Thần kiếm, ta cũng hấp thu được một chút lực lượng của viên châu kia thì trở nên lợi hại như vậy."
"Ngọc Lan tỷ, ngươi không sao chứ?" Thẩm Tường hỏi, Tiêu Ngọc Lan đang nhìn vào chiến trường bừa bộn này, trông nàng rất mệt mỏi.
"Không việc gì, ta chỉ là rất mệt mỏi."Tiêu Ngọc Lan nhìn Lục Đạo Thần đỉnh trong tay một chút, khẽ thở dài: "Dù vậy, Lục Đạo Thần đỉnh này tới bây giờ đều không có tán thành ta, ta muốn tìm chủ nhân mới cho nó."
"Ngươi không cần? Tuy rằng không đồng ý ngươi nhưng lại có thể để ngươi có được lực lượng rất mạnh, sau này ngươi sẽ không hối hận chứ?" Thẩm Tường cười nói, Thần Đỉnh Đại Đế kia đổi ý.
"Không hối hận, ngươi cho rằng ta sẽ giống tên kia sao, nói thật, từ nhỏ ta đã sinh trưởng ở trong loại hoàn cảnh này, ta không muốn tham dự đấu tranh cũng không được, bằng không ta sẽ chết, hiện tại Thần Đỉnh quốc đã không còn ở đây, ta nghĩ ta cũng có thể nghỉ ngơi một chút." Tiêu Ngọc Lan đưa Lục Đạo Thần đỉnh cho Thẩm Tường: "Ngươi cầm đi đi, xem ra Lục Đạo Thần đỉnh tương đối thích hợp với ngươi hơn."
Trông thấy Tiêu Ngọc Lan tâm ý đã quyết, Thẩm Tường cũng chỉ có thể nhận lấy, nhưng lúc hắn chạm vào Lục Đạo Thần đỉnh thì Lục Đạo Thần đỉnh hơi chấn động một cái, Thẩm Tường cũng lui lại mấy bước.
"Xem ra Lục Đạo Thần đỉnh rất bài xích ta a." Thẩm Tường cười khổ nói: "Cái này không thích hợp với ta, hay là như vậy đi, ta đề cử ngươi đưa cho một người."
"Là nữ tử mà trước kia người từng nhắc tới là nữ tử có tâm Đế Hoàng kia sao?" Tiêu Ngọc Lan hỏi.
"Ừm, nàng ta bây giờ cùng một chỗ với Tiên Tiên các nàng, ta trước đó từng nói với ngươi về chuyện của Bách Hoa thôn kia." Thẩm Tường nói ra: "Lục Đạo Thần đỉnh này là Liễu Mộng Nhi các nàng sửa chữa, có lẽ Lục Đạo Thần đỉnh chỉ nhận nữ tử đi."
"Được, rời khỏi nơi này, ta và Liên Phi còn có Hồng Tước sẽ đi Bách Hoa thôn, Bạch Phượng cũng ở đó, chúng ta tới lúc đó lại có thể đoàn tụ." Tiêu Ngọc Lan nói.
Nguyệt Nhi cười hì hì nói: "Ngọc Lan tỷ, ta ở Bách Hoa thôn rất được hoan nghênh, tới lúc đó ta giới thiệu vài bằng hữu cho ngươi nhận biết, đều là mỹ nhân rất đẹp."
Tiêu Ngọc Lan cười nhẹ sờ lên đầu Nguyệt Nhi, sau đó bảo Thẩm Tường đưa nàng ta vào bên trong U Dao giới.
"Sư phụ ta bọn họ đi đâu, đi chỗ nào rồi?" Thẩm Tường hỏi.
"Bọn họ đều đi tranh đoạt Sáng Thế thần khí, có lẽ là cùng với chín Đế." Nguyệt NHi nói ra: "Chẳng lẽ ngươi không biết Sáng Thế thần khí ở nơi nào sao?"
"Ta dẫn ngươi đi, chính là ở đằng kia, lúc Sáng Thế thần khí xuất hiện, chúng ta đều cảm ứng được." Nguyệt Nhi chỉ vào một cái phương hướng.
Thẩm Tường khẽ gật đầu, sau đó đưa Nguyệt Nhi vào U Dao giới, hắn thì thi triển Không Gian phong tiến về chỗ cả Sáng Thế thần khí.
Ở trên đường, hứn đang suy tư, viên hạt châu màu xanh lục trước đó đến cùng là cái gì, bởi vì đây không phải là Sáng Thế thần khí, Sáng Thế thần khí chân chính đã xuất thế, chín tên Thần Đế đang tranh đoạt với Hắc Thạch Thần Tôn ở bên kia.
Sáng Thế thần khí chỉ có một kiện mà ai cũng muốn nuốt một mình, cho nên tuyệt sẽ không phối hợp lại, Sáng Thế thần khí cũng không phải bánh ngọt, không thể chia đều.
Cho nên, ở bên trong quá trình tranh đoạt, chắc chắn sẽ bộc phát ra nhiều cuộc chiến đấu.
Thẩm Tường thi triển Không Gian phong, chẳng mấy chốc đã đi tới, lúc này hắn cũng chỉ quan sát từ đằng xa, lúc này hắn còn phát hiện những người khác cũng đang quan sát ở đằng xa, chính là Hoàng Cẩm Thiên và Hoàng Diễn Thiên hai người bọn họ.
"Sư phụ, sư bá." Thẩm Tường lập tức hạ xuống trên đỉnh một ngọn núi cao, chỗ này cách chiến trường có một khoảng cách lớn, ở chỗ này cũng chỉ có thể dùng Thần hồn đi quan chiến.
"Các ngươi làm sao không đi qua." Thẩm Tường cười nói.
"Đi qua để chịu chết sao, chúng ta tuy rằng muốn lấy được Sáng Thế thần khí, nhưng chúng ta không phải đối thủ của bọn họ, một tên Hắc Thạch Thần Tôn cũng đã quá sức, hiện tại lại thêm chín tên Thần Đế, chúng ta đi qua chỉ có một con đường chết." Hoàng Cẩm Thiên nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.