Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2495 - Chương 2495 - Độc Phạt

Chương 2495 - Độc phạt
Chương 2495 - Độc phạt

Thẩm Tường vội vàng nhìn vào đầu ngón tay của mình một chút, nhưng lại không bị làm sao cả.

"Tử độc? Là thứ gì?" Thẩm Tường lúc này để Lục Đạo Thần kính bay cao lên một chút, bởi vì ở phía dưới thứ này càng nồng đậm hơn một chút.

"Ngươi cảm thấy thân thể có gì không đúng không?" Mặt mũi Hạ Bạch Linh đầy vẻ kinh hoàng mà hỏi, khuôn mặt xinh xắn kia của nàng ta đã bị dọa tới trắng như tờ giấy khi ở cái nơi đen như mực trông rất quỷ dị này.

"Không có, ngươi thì sao?" Thẩm Tường hỏi: "Bạch Linh tỷ, sắc mặt của ngươi không dễ nhìn a!"

Hạ Bạch Linh nhíu nhíu mày nói: "Ngươi thật sự là không có một chút chuyện gì sao? Đây không có khả năng, trong truyền thuyết một khi đụng vào Tử độc thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"

"Tử độc đến cùng là thứ gì? Nói không chừng vừa rồi không phải thứ đó thì sao?" Thẩm Tường hỏi.

"Không, chắc chắn đúng, mùi vị đó ta nhận ra, ta đã được chứng kiến!" Lúc Hạ Bạch Linh nói chuyện, thân thể mềm mại không thể không khẽ run lên, khắp khuôn mặt là vẻ hoảng sợ, giống như là một tiểu nữ hài hơn nửa đêm bị kinh sợ, nàng ta thế mà còn run lẩy bẩy.

"Bạch Linh tỷ, đừng sợ!" Thẩm Tường vội vàng ôm nàng ta vào trong ngực, thân thể mềm mại của Hạ Bạch Linh thế mà rất lạnh, Thẩm Tường vội vàng phóng thích một chút hơi nóng ra để cho nàng ta trở nên ấm áp lên.

"Đừng sợ, có ta ở đây!" Thẩm Tường không nghĩ tới Tử độc thế mà có thể làm cho trong nội tâm Hạ Bạch Linh sợ hãi, khả năng chất độc này đã từng tạo thành bóng ma rất sâu với nàng, cho nên nàng nhớ lại chuyện cũ mới có thể trở nên sợ hãi như vậy.

Hạ Bạch Linh ôm lấy Thẩm Tường, ôm rất chặt, thân thể mềm mại cũng rung động tới rất lợi hại, tuy nhiên theo Thẩm Tường nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng, cảm nhận được sự ấm áp từ thân thể của Thẩm Tường, nàng ta đã theo thời gian dần trôi qua khôi phục lại, nhưng nàng vẫn ôm Thẩm Tường.

"Bạch Linh tỷ, bây giờ có thấy khá hơn chút nào không?" Thẩm Tường hỏi.

"Ừm!" Hạ Bạch Linh dán mặt vào trong ngực Thẩm Tường, ngồi ở đùi Thẩm Tường, hai tay ôm lấy Thẩm Tường, cả người đều núp vào trong ngực Thẩm Tường.

Thẩm Tường vốn là không có ý định tiếp tục hỏi về chuyện Tử độc, hắn lo lắng như vậy lại để cho Hạ Bạch Linh càng sợ hãi hơn, không nghĩ tới Bạch Linh vẫn là nói ra.

"Lúc ta còn rất nhỏ từng được nhiến thấy Tử độc, lúc ấy thân nhân của chúng ta đều là chết ở bên trong loại độc này, cũng không hiểu tại sao lại xuất hiện, chính là đột nhiên hạ xuống một trận mưa màu đen, rồi tất cả mọi người chết, ta bởi vì sinh ra đã nắm giữ lực lượng Không Gian pháp tắc, vào lúc đó ta sử dụng vòng bảo vệ không gian tới bảo vệ chính mình, cho nên ta mới không trúng độc." Hạ Bạch Linh chậm rãi kể lại, giọng nói rất nhỏ.

"Sau đó người của cả tòa thành thị chúng ta đều chết đi, thành thị của chúng ta rất lớn, có hơn trăm triệu người, sau khi tất cả bọn họ chết đi, thành thị cũng bị phong cấm, bên trong ... bên trong giống y như chỗ này, khắp nơi tràn ngập khí độc của Tử độc và oán khí vô tận."

Thẩm Tường nhẹ nhàng sờ lên mặt của nàng, rồi mới ôm chặt lấy nàng ta, mang tới cho nàng ta cảm giác ấm áp an toàn, đồng thời cũng kiên nhẫn lắng nghe.

"Sau đó ta sống ở tòa thành thị kia hơn một trăm năm, đoạn ký ức kia luôn được ta che lấp, vừa rồi bởi vì trông thấy Tử độc, ngửi được thứ mùi đó thì làm ta nhớ lại hồi ức năm đó, khi đó ta còn là một đứa bé, mỗi ngày đều sống ở bên trong sự sợ hãi ấy."

Chính Thẩm Tường suy nghĩ một chút, nếu như mình lúc còn rất nhỏ sống ở bên trong tòa thành mà ức vạn người chết đi kia trong thời gian lâu như vậy thì không điên mất đã xem như là rất khó được.

Hắn đột nhiên hiểu tại sao Hạ Bạch Linh có đôi khi trông giống như đứa bé vậy, bởi vì những gì mà tuổi thơ nàng ta gặp phải mà nói thì chính là ác mộng, cho nên nàng ta lựa chọn phong ấn phần ký ức kia, chỉ để lại thời gian tốt đẹp ở tuổi thơ của chính mình!

"Hừ, tiểu bại hoại, thừa cơ chiếm tiện nghi của ta!" Hạ Bạch Linh nhẹ nhàng véo vào ngực Thẩm Tường, rồi mới chu miệng nhỏ nhìn vào Thẩm Tường, nàng ta bây giờ còn đang ở trong ngực Thẩm Tường.

"Nào có, ta đây không phải quan tâm ngươi sao?" Thẩm Tường muốn buông nàng ra, nhưng nàng lại chết sống không chịu, cứ ôm lấy Thẩm Tường thần chặt.

"Ngươi xem, hiện tại là ngươi đang chiếm tiện nghi của ta đi!" Thẩm Tường cười nói.

"Ta mặc kệ, ta sợ!" Hạ Bạch Linh nũng nịu khẽ nói, rồi cứ như thế nằm ở trong ngực Thẩm Tường.

"Hay là ngươi tiến vào U Dao sợ trang, hoàn cảnh bên trong rất tốt!" Thẩm Tường cười nói, rồi mới đột nhiên cúi đầu, hôn một cái vào trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Bạch Linh.

Hạ Bạch Linh bị Thẩm Tường hôn lén, trong lòng nổi giận, nhưng cũng chỉ có véo cánh tay Thẩm Tường rồi mới gắt giọng: "Bại hoại, ngươi còn nói không chiếm tiện nghi của ta, thế mà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hôn má ta?"

"Nhìn thấy ngươi xinh đẹp như thế, ta không kìm lòng được a!" Thẩm Tường cười hắc hắc nói: "Tiến vào U Dao sơn trang đi, bên trong sẽ không để ngươi sợ hãi như vậy!"

Hạ Bạch Linh dùng lực véo má Thẩm Tường một cái, nói: "Được, để cho ta vào trong đi!"

Thẩm Tường thừa cơ bóp mông của nàng một cái rồi mới đưa nàng ta vào U Dao sơn trang, đồng thời cũng nghe được tiếng chửi ầm lên của Hạ Bạch Linh từ bên trong truyền ra, hắn còn trông thấy Hạ Bạch Linh đang xoa chỗ mông mà vừa rồi bị Thẩm Tường bóp.

Hạ Bạch Linh tiến vào U Dao sơn trang, nàng ta cũng biết đo là thế giới Thần Hải của Thẩm Tường, nhưng không nghĩ tới lại có thể tươi đẹp như vậy, như là thế ngoại đào nguyên vậy, còn trồng lấy rất nhiều dược liệu hiếm có.

Nàng ta lúc này mới biết được, Thẩm Tường từ trước cho tới nay đều mang theo người hai nha hoàn rất xinh đẹp, cái này lại để nàng ta nhịn không được mà mắng Thẩm Tường vài câu.

"Tiểu bại hoại, tại sao ngươi lại không trúng độc? Hư Không và Thanh Dương đều được chứng kiến sự lợi hại của Tử độc, bọn họ mặc dù là Đạo Tôn nhưng cũng rất khó phòng được, ngươi thế mà không sao cả." Hạ Bạch Linh nghĩ mãi mà nghĩ không thông chuyện này.

"Ta cũng không biết! Tuy nhiên ta thật lâu trước đây đã bách độc bất xâm." Thẩm Tường nói, hắn cũng chỉ là vừa mới nghe được Hạ Bạch Linh nói tới Tử độc là lợi hại cỡ nào, nhưng rốt cuộc mạnh cỡ nào thì hắn lại không biết được rồi.

Hiện tại hắn càng lo lắng cho Thẩm Thiên Hổ hơn, ở dưới loại hoàn cảnh này, muốn sống sót được cũng không đơn giản, nếu không phải Hoàng Cẩm Thiên nói cho hắn biết, mệnh Thẩm Thiên Hổ còn rất dài thì hắn bây giờ sợ rằng đã trở nên rất bi thương.

Thẩm Tường ngồi trên Lục Đạo Thần kính, dưới tình huống bình thường thì đây đều là tương đối an toàn, hắn cũng không biết hòn đảo này đến cùng có chuyện gì xảy ra mà lại gặp phải loại tai nạn diệt thế này.

"Bạch Linh tỷ, thành thị năm đó của các ngươi tại sao lại có loại độc này?" Thẩm Tường trông thấy Hạ Bạch Linh đang dạo chơi rất vui vẻ ở bên trong U Dao sơn trang thì hỏi.

"Ta cũng không biết, rất nhiều năm qua đi, ta cũng tra không ra tại sao! Tuy nhiên thành thị của Hư Không và Thanh Dương bọn họ năm đó cũng đều gặp phải loại Tử độc này công kích, đều là đột nhiên xuất hiện một cơn mưa màu đen, quan trọng là khi chạm vào nước mưa này thì sinh linh sẽ theo thời gian trôi qua mà dần hòa tan, rồi tất cả những thứ khác đều sẽ bị màu đen bao trùm vào, thời gian dần trôi qua thì mục nát." Hạ Bạch Linh lúc này đã không còn sợ hãi như vậy nữa.

Bởi vì có Phùng Vũ Khiết, Sở Hồng Tình và Dương Hương Âm đều ở bên trong, hơn nữa Dương Hương Âm còn đánh một khúc đàn mỹ diệu tới trấn an tâm linh.

"Chẳng lẽ thành thị mà ba Đạo Tôn các ngươi năm đó ở cũng giống như hòn đảo này, đều gặp phải Pháp Tắc chi phạt sao?" Thẩm Tường nói ra: "Vậy năm đó ngươi đi ra như thế nào?"

"Chính là đột nhiên có một ngày, ta nhìn thấy thành thị có một vệt kim quang, lúc ta chạy tới thì đụng vào một cái ánh sáng vàng thì ta lập tức ra ngoài, sau đó ta cũng dùng rất nhiều công sức đi tìm tòa thành thị kia, nhưng không tìm được." Hạ Bạch Linh nói ra: "Hư Không thì điều tra ra một vài thứ, hắn nói đây là Độc phạt!"

P/S: Ta thích nào ... chương 1

Bình Luận (0)
Comment