Cơ Nguyệt Lam có thể hiểu được loại tâm tình muốn trở về kia của Thẩm Tường, nàng ta đưa Thẩm Tường về bộ lạc tuy rằng có mục đích, nhưng nàng không phải là người vì cái lợi, mà Thẩm Tường đối với nàng cũng rất không tệ, còn đưa cho nàng không ít đồ tốt, cho nên ở vừa rồi nàng ta quyết định phải nghĩ biện pháp giúp Thẩm Tường trở về.
Thẩm Tường ngủ ở trong một cái góc, mặc dù là mặt đất nhưng đệm lên một tấm da thú lông xù, mềm mại mà dễ chịu, Cơ Nguyệt Lam bình thường tuy rằng chém chém giết giết, nhưng trong hang động của nàng lại làm tới rất sạch sẽ, Thẩm Tường ở trong này cũng rất thoải mái dễ chịu.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Thẩm Tường đã ngửi được mùi thịt thơm ngào ngạt, Cơ Nguyệt Lam đang làm đồ ăn, chỉ có ăn no mới có lực lượng đi săn thú.
Hơn nữa lần này ra ngoài chính là mười ngày, còn cần săn giết rất nhiều thú, cái này đối với Cơ Nguyệt Lam mà nói thì là một khiêu chiến rất lớn, nàng ta cũng không biết chính mình có thể hoàn thành hay không, dù sao lần này chỉ có mỗi nàng với Thẩm Tường, trước đó nàng ta có một cái đội ngũ rất chuyên nghiệp, vậy nên chuyện này ngược lại là không thành vấn đề, bọn họ cũng thường xuyên sớm hoàn thành nhiệm vụ.
"Quy tắc trong Cơ thị bộ lạc cũng rất nghiêm ngặt, hơn nữa đặc biệt là nhằm vào ta, nếu như tới kỳ hạn mà ta không nộp lên thịt thú vật, bọn họ sẽ để một số đứa bé đói một đoạn thời gian, đây là trừng phạt về tinh thần đối với ta." Cơ Nguyệt Lam vẻ mặt nghiêm túc mà nói.
"Bọn họ chẳng lẽ không biết ngươi đang bị thương sao?" Thẩm Tường cau mày nói, loại trừng phạt này quả thực làm cho người khó chịu, trực tiếp trừng phạt chính mình thì còn dễ chịu một chút.
"Bọn họ không tin, bọn họ cũng không giống như ngươi có thể trông thấy tổn thương trong quả tim của ta, thương thế ta trước đó còn nghiêm trọng hơn, cho nên không thể không nghỉ ngơi một đoạn thời gian, nhưng bọn hắn cũng không tin ta." Cơ Nguyệt Lam đưa cho Thẩm Tường một bàn thịt.
Thẩm Tường chỉ ăn hai miếng, hắn chỉ cần ăn đan là có thể bổ sung tiêu hao của chính mình.
Ngược lại Cơ Nguyệt Lam lại bắt đầu ăn từng miếng từng miếng, dưới cái nhìn của nàng, ăn phải càng nhiều thì mới càng lợi hại, nàng ta bây giờ rất cảm ơn Thẩm Tường, bởi vì Thẩm Tường đã chữa khỏi tổn thương trong quả tim của nàng ta, có thể làm cho nàng ta ở vào lúc chiến đấu không còn chịu cảnh quả tim đột nhiên đau đớn, nếu như chiến đấu xảy ra gặp phải loại đau đớn này mà nói thì sẽ tạo thành yếu điểm trí mạng đối với nàng.
Sau khi ăn no, Cơ Nguyệt Lam mang theo Thẩm Tường đi ra khỏi động phủ của nàng, nàng ta trước đó mang Thẩm Tường trở về đã tạo nên sự chú ý của rất nhiều người, mà bây giờ Cơ Nguyệt Lan mặc vào bộ quần áo bó tinh mỹ mà Thẩm Tường cho để rất nhiều người trông thấy mà tán thưởng không thôi, đây quả thật là trông rất đẹp.
"Ngươi muốn dẫn cái tên yếu gà này đi săn thú sao? Vậy sẽ hại chết hắn đi, không bằng giao hắn cho Tộc trưởng, Tộc trường học tập một vài thứ với hắn." Một gã đại hán ở cổng bộ lạc khinh thường mà nhìn vào Thẩm Tường, nói.
Cơ Nguyệt Lam không để ý tới người này, nói với Thẩm Tường: "Chúng ta đi!"
Nói xong, Cơ Nguyệt Lam chạy như điên, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã chạy ra bên ngoài được mấy trăm trương, Thẩm Tường lập tức đuổi theo kịp.
Mặc dù bây giờ hắn không thể sử dụng lực lượng không gian, nhưng tốc độ của hắn vẫn rất nhanh, có thể chạy theo bộ pháp của Cơ Nguyệt Lam.
"Chỉ dựa vào nhục thân mà đã đáng sợ như vậy, đây quả thật là rất lợi hại." Thẩm Tường đi theo đằng sau Cơ Nguyệt Lam, trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục, hiện tại hắn cũng vận chuyển Nguyên Thủy Đạo lực lưu động tới toàn thân, để cho thân thể của mình càng linh hoạt cường hãn hơn.
Cơ Nguyệt Lam trông thấy Thẩm Tường có thể đi theo nàng ta, tốc độ này cũng làm cho nàng ta rất kinh ngạc, nàng ta ở trong bộ lạc xem như là chiến sĩ hàng đầu, mà ở phương diện tốc độ thì nàng ta còn muốn nhanh hơn so với những chiến sĩ khác một chút, cho nên tốc dộ Thẩm Tường bây giờ đã không kém chiễn sĩ trong Cơ thị bộ lạc.
"Chung quy là nhục thân không đủ cường đại, nếu như nhục thân cường đạ, Nguyên Thủy Huyền Môn của ta mở ra toàn bộ, sử dụng càng nhiều Nguyên Thủy Đạo lực thì tốc độ và lực lượng của ta đều sẽ có đề cao rất lớn, tiếp theo ta phải luyện chế nhiều Đạo Thần Đế Nguyên đan một chút mới được." Thẩm Tường lúc này muốn đuổi kịp Cơ Nguyệt Lam có chút mất sức, nhưng Cơ Nguyệt Lam lại rất nhẹ nhàng.
Đương nhiên, nếu như có thể sử dụng lực lượng không gian thì đó căn bản không phải là chuyện gì khó.
Hơn một canh giờ sau, Cơ Nguyệt Lam đột nhiên dừng lại, nàng ta và Thẩm Tường đã cách xa bộ lạc, bây giờ nàng ta có giới chỉ trữ vật mà Thẩm Tường đưa cho, xem như săn giết được rất nhiều thịt thú vật nàng ta cũng có thể mang về một cách dễ dàng, nghĩ tới điểm này, nàng ta cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Muốn nghỉ ngơi hay không?" Cơ Nguyệt Lam hỏi.
"Không cần!" Thẩm Tường cũng không phải cảm thấy mệt mỏi, chẳng qua là cảm thấy nhục thân của mình quá yếu, có đủ nhiều Nguyên Thủy Đạo lực nhưng lại không thể dùng tới.
"Được, ngươi cường đại hơn so với trong sự tưởng tượng của ta, đây quả thật là rất hiếm gặp, những người tới từ dị vực khác mà trước đó ta nhìn thấy đều rất yếu." Cơ Nguyệt Lam khẽ gật đầu với Thẩm Tường: "Tiếp theo chúng ta chuẩn bị săn thú, hơn nữa còn là đàn thú!"
"Nguyệt Lam, ngươi phát hiện nơi này có thú loại sao?" Thẩm Tường vội vàng hỏi, hắn một đường tới thế nhưng không phát giác được.
"Ừm, ở trong núi đá này có đám gấu, có khoảng tầm mười con, một con ít nhất nặng tới ba bốn ngàn cân, chúng ta chỉ cần săn giết một con là có thể hoàn thành nhiệm vụ." Cơ Nguyệt Lam nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cũng chỉ có thể săn giết thú loại cỡ lớn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ ở trong mười ngày.
"Chỉ một con? Làm sao đủ a! Một lần giết sạch không được sao?" Thẩm Tường cười nói: "Cũng đã tới đây rồi a!"
"Gấu nơi này không giống như những con sói kia, thú loại cũng có phân chia mạnh yếu, huống chi chúng ta bây giờ chỉ có hai người." Cơ Nguyệt Lam nói ra: "Có thể thành công xử lý một con đã không tệ rồi!"
Cơ Nguyệt Lam là có dự định như vậy, nàng ta và Thẩm Tường công kích ở đằng xa, giết chết một con gấu, rồi mới lại tiến tới cất thi thể vào bên trong giới chỉ trữ vật rồi mới nhanh chóng chạy trốn.
Trước kia nàng ta không có giới chỉ trữ vật, một mực sau khi giết chết thì khiêng trở về.
Nàng ta nói ý nghĩ của mình cho Thẩm Tường, Thẩm Tường nói ra: "Đã như vậy, ta cũng có thể từ xa xử lý hết tất cả những con gấu kia!"
"Không được, những con gấu kia tuy rằng có hình thể lớn, nhưng tốc độ rất nhanh, hơn nữa trong miệng bọn chúng còn sẽ phun ra một số thứ đâm tới, bay tới như mưa, bị đâm chúng thậm chí sẽ chết." Cơ Nguyệt Lam nói.
Thẩm Tường không cảm nhận được cái gì, hiện tại hắn đã hết sức quen thuộc đối với thú loại nơi này, tuy rằng cường đại, nhưng đầu não đều tương đối đơn giản.
"Như vậy a!" Thẩm Tường lấy Lục Đạo Thần kính ra, hắn thử một chút, phát hiện trận pháp bên trong có thể dùng, chỉ là không biết có thể phòng ngự thú loại công kích hay không.
Để hắn tương đối tiếc nuối là, Lục Đạo Thần kính cũng không thể bay lên.
Sau khi Cơ Nguyệt Lam thương lượng với Thẩm Tường thì dẫn Thẩm Tường tiến vào dãy núi đá phía trước kia, trên núi đá đều có những hòn đá to to nhỏ nhỏ, vẫn tương đối thuận tiện cho việc ẩn nấp.
"Có trông thấy được không, đó chính là một cái hang gấu, ở khu vực núi đá lớn này, thú loại phía ngoài cùng là yếu nhất, nhưng đối với chúng ta mà nói lại là rất mạnh." Cơ Nguyệt Lam dựa vào trên một tảng đá lớn, cầm chặt lấy trường mâu trong tay nhìn vào cái hang gấu kia, chờ gấu ở bên trong chạy ra.
Thẩm Tường cũng lấy Cửu Tiêu Thần cung ra chờ đợi!
"Phải chờ tới lúc nào?" Thẩm Tường chờ nửa canh giờ cảm thấy hơi không kiên nhẫn cho lắm.
"Không biết, có thể phải mấy ngày đi, ta đã chuẩn bị kỹ càng đồ ăn mười ngày, không cần lo lắng." Cơ Nguyệt Lam nói.
"Cầm một khối thịt tươi nhét vào cửa hang gấu không được sao?" Thẩm Tường nói ra: "Như vậy có thể dụ bọn chúng đi ra."
"Không đơn giản như vậy, những con gấu này rất thông minh, nếu như làm như vậy thì sẽ chỉ khiến cho bọn chúng cảnh giác hơn, tới lúc đó thì càng khó săn giết, săn thú cần phải kiên nhẫn." Cơ Nguyệt Lam nói với Thẩm Tường.
"Hay là như vậy đi, ta đi tới dẫn gấu ra cũng có thể đi!" Thẩm Tường nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 3.