Ban đêm, Vũ Hiên tìm đến Thẩm Tường, dẫn Thẩm Tường đi theo tiến vào một gian phòng rất sang trọng, hiện tại Thẩm Tường cũng biết rất nhiều con cháu danh môn đều thích ngồi chiếc thuyền này, hơn nữa nơi này cũng có nơi chuyên môn cung cấp nhu cầu mở tiệc.
Vũ Hiên lúc này mặc quần áo rất sang trọng, khí thế bức người, trên mặt nở nụ cười mỉm, thoạt nhìn như là một người rất tự tin.
Thẩm Tường thì mặc quần áo đơn giản, đi theo đằng sau Vũ Hiên.
Vừa mới tiến vào đại đường xa hoa rộng rãi này, Thẩm Tường đã cảm ứng được luồng lệ khí trên người của Đàm Huyền kia, Đàm Huyền cũng là loại người không biết thu liễm, đặc biệt là ở cái nơi có hào kiệt của các nơi tranh phong, hắn càng là đề cao khí tràng của mình lên tới cực hạn.
"Nha, các ngươi xem là ai tới đây? Đây chính là Vũ Hiên con của chưởng môn Huyền Vũ môn, trước đây cũng là thủ tịch đại đệ tử của Huyền Vũ môn!" Một tên nam tử đẹp trai với mái tóc dài xõa ngang vai cười sang sảng mà nói, tiếng cười đầy vẻ mỉa mai.
Thẩm Tường thế mà không biết Vũ Hiện này lại có danh hiệu như vậy, phụ thân lại là chưởng môn đời trước của Huyền Vũ môn, còn là thủ tịch đại đệ tử Huyền Vũ môn, chỉ có điều đây đều là chuyện trước kia.
"Này này, ngươi cũng đừng quên, mẹ Vũ Hiên hắn còn là đại trưởng lão trước đây của Huyền Vũ môn, sư phụ cũng là Thái Thượng trưởng lão trước kia của Huyền Vũ môn, người ta thế nhưng là lợi hại a..."
"Còn không phải sao ... trưởng bối trong nhà đều là nhân vật lớn, bá phụ thúc thúc đều đã từng là trưởng lão của Huyền Vũ môn, chỉ có điều bây giờ ... khụ khụ!"
Hiện tại Thẩm Tường hiểu vì sao Vũ Hiên lại được ưu ái có danh hiệu như vậy, hóa ra toàn gia tộc đã từng xưng bá Huyền Vũ môn, chỉ có điều bây giờ xuống dốc, hẳn là bị một cỗ thế lực khác trong Huyền Vũ môn vặn ngã.
"Ta nói miệng các ngươi còn là thiếu đánh như vậy a, chỉ tiếc ta đánh không lại các ngươi, bằng không ta bây giờ đã hung hăng cho các ngươi mấy bạt tai rồi."
Vũ Hiên tự giễu cười một tiếng: "Tiểu đệ hiện tại đã xuống dốc tới loại trình độ như thế này, các ngươi cũng đừng tố khổ ta nữa, đây cũng là chuyện của rất nhiều năm về trước, các ngươi hiện tại đều là người trẻ tuổi có thanh danh cao trong tông môn, nói móc số ta khổ như vậy là có ý gì? Huống chi các ngươi cũng đã chế giễu ta lâu như vậy rồi còn chưa đủ sao?"
"Hiếm khi ngươi có thể tự hiểu lấy mình, xem ra nhà ngươi ở trong Huyền Vũ môn đã rơi đài, để ngươi trưởng thành lên không ít." Nam tử đẹp trai với mái tóc dài kia cười nói, trên y phục của hắn thêu hình Chu Tước, là người của Chu Tước môn.
Thẩm Tường nhìn những người trẻ tuổi trong này một chút, đây đều là con cháu xuất sắc tới từ Thất đại Thần thú tông môn, quần áo mặc trên người đều có hình Thần thú.
Sau khi hắn quan sát cẩn thận, thủ tịch đại đệ tử của Thất đại Thần thú tông môn đều ở chỗ này, bởi vì hình thần thú trên quần áo của bọn hắn đều cùng một kiểu với Đàm Huyền!
Vũ Hiên là Huyền Vũ môn, nhưng hắn không mặc quần áo Huyền Vũ môn, mà thủ tịch đại đệ tử của Huyền Vũ môn bây giờ cũng ở nơi này.
"Vũ Hiên, ngươi cũng tới tham gia Phi Long hội sao?" Một nữ tử xinh đẹp mặc váy đỏ đi tới, trên váy nàng có hình Kỳ Lân, hơn nữa còn là mười con Kỳ Lân, đây là dấu hiệu nhận biết thủ tịch đại đệ tử.
Thủ tịch đại đệ tử của Kỳ Lân môn lại là nữ!
"Đến tham gia náo nhiệt một chút mà thôi, ta cũng không trông cậy vào có thể thu được danh ngạch." Vũ Hiên cầm lấy một chén rượu, nói ra: "Nhậm Linh Di, ngươi trở thành thủ tịch đại đệ tử, mời ngươi một chén!"
"Hôm ta trở thành thủ tịch đại đệ tử, ngươi không tới, thật đúng là không nể mặt mũi, ngươi bây giờ mời một chén thì làm sao mà đủ? Một vạc đi!" Nhậm Linh Di cười duyên một tiếng, quả nhiên lấy ra một cái vạc rượu lớn.
Thẩm Tường trông thấy cái vạc cao lớn cỡ nửa người này thì trong lòng giật mình, nếu là rượu bình thường thì thôi quên đi, nhưng rượu trong đó lại nóng bỏng trông giống như dung nham vậy, tỏa ra tử khí nồng đậm, đang tỏa ra bên ngoài từng đợt khí tức nóng rực, trông cũng không phải là rượu bình thường.
"Hỏa Lân Mộng Sinh Hồng dùng Kỳ Lân thần huyết ủ ra tới! Cái này ... lúc này uống chết ta a." Đầu Vũ Hiên lập tức đầy mồ hôi, nhìn không hề giống là đang giả bộ.
"Ha ha ... Vũ Hiên ngươi là thứ hèn nhát, nói cho ngươi, rượu này uống không chết ngươi, nhiều lắm là để ngươi nằm giường nửa năm tới một năm mà thôi." Một tên thanh niên cao to anh tuấn cười nói, trên áo của hắn có hình Thần Tượng, hẳn là Thần Tượng môn.
"Uống nhanh a!"
"Uống nhanh, uống nhanh!"
Một đám người ồn ào thúc giục, những người này đều là tới xem náo nhiệt, trong đó cũng có mấy tên thủ tịch đại đệ tử đang nói móc Vũ Hiên.
Vũ Hiên uống hết chén rượu đang cầm trong tay, rồi mới cười nói: "Ta uống! Nói thật, cái vạc này của ngươi quá mắc, ít nhất có giá trị tầm mười ức đi, ta không bỏ được nên ta uống!"
Mặc Linh Di cười một tiếng, trên mặt mang theo vẻ trào phúng: "Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ để cho ngươi uống? Đàm Huyền cũng không dám một hơi uống hết ... Đây chính là thứ trị giá 15 ức đạo tinh, là hạ lễ mà Kỳ Lân môn ta tặng cho thành chủ Phi Long thành ở Phi Long hội."
Vũ Hiên nhíu nhíu mày, nói ra: "Lúc đầu ta cũng không muốn uống, nhưng bị ngươi đâm một kích như thế, ta ngược lại thật ra là muốn thử xem, cho dù ta nằm giường mười năm ta cũng phải uống hết lễ vật mà Kỳ Lân môn của ngươi chuẩn bị tặng ra ngoài."
"Ồ? Ngươi xác định sao? Sau khi nằm giường mười năm thì ngươi sẽ tàn mất!" Mặc Linh Di cười duyên nói rồi nhìn về Đàm Huyền cách đó không xa: "Đàm Huyền vốn cũng có ý định làm như thế, nhưng hắn chỉ là uống một bát liền không chịu đựng nổi, còn đưa ta một ức đạo tinh."
Vũ Hiên hơi kinh ngạc: "Uống không hết còn phải đưa đạo tinh cho ngươi sao?"
"Đó là đườn nhiên, Hỏa Lân Mộng Sinh Hồng của người ta thế nhưng là rất hữu dụng, ở bên trong chứa đạo lực Kỳ Lân pháp tắc, Kỳ Lân huyết còn có thể cường thân kiện thể, đối với người luyện hỏa có tác dụng rất lớn, một bát một ức cũng không phải thổi." Một người nói ra: "Nếu như thực lực không đủ, một hơi uống hết quá nhiều không chết cũng sẽ phế bỏ."
Vũ Hiên nhìn vào Thẩm Tường một chút, nói ra: "Ngươi có thể uống hết không?"
Thẩm Tường ngược lại là muốn nếm một chút, nhưng không nghĩ tới Vũ Hiên thế mà lại hỏi hắn.
"Hắn là ai? Trông quần áo này ... là tùy tùng của ngươi hay sao? Nhưng ngươi cũng quá keo đi, để cho tùy tùng của mình ăn mặc dở tệ như vậy." Một tên nam tử mặc áo có hình Phượng Hoàng nói, đây là thủ tịch đại đệ tử của Phượng Hoàng môn.
"Hắn ... Hắn không phải tùy tùng của ta, là cháu một người bạn của gia gai ta, các ngươi chớ nhìn hắn như vậy, hắn thế nhưng là một luyện đan sư rất khó lường ... luyện đan sư nha, các ngươi nên biết, ngày bình thường cả ngày trốn ở trong phòng, cho nên vấn đề ăn mặc tự nhiên sẽ không để ý tới." Vũ Hiên cười nói.
Thẩm Tường giật mình, trước đó hắn đã nói với Vũ Hiên, nói hắn là tùy tùng, hiện tại sao lại thay đổi?
"Luyện đan sư sao? Trông rất trẻ a, quả thực khó được, cũng không biết trình độ luyện đan của vị huynh đài này như thế nào? Bình thường để mà nói, luyện đan sư trẻ tuổi đều chỉ hiểu được da lông." Thủ tịch đại đệ tử của Phượng Hường khinh thường nhìn vào Thẩm Tường.
"Trình độ luyện đan của ta không ra làm sao, nhưng uống hết cái vạc đồ vật này thì vẫn là có thể ... bên trong đan thuật mà gia sư ta truyền cho có phương pháp lấy thân làm lô, cái vạc này chứa thứ tuy rằng lợi hại, nhưng ta lấy thân thể của mình làm đan lô, tự nhiên có thể luyện hóa." Thẩm Tường nói.
"Khoác lác đi! Thuật luyện đan lợi hại như vậy, làm sao mà ta chưa từng nghe nói?"
"Chuyện ngươi chưa từng nghe nói còn nhiều a." Vũ Hiên vỗ vỗ bả vai Thẩm Tường, nói ra: "Huynh đệ, ta thấy thôi được rồi, đây chính là thế hệ trưởng bối của đại tiểu thư Kỳ Lân làm lễ vật tặng cho người khác, mặc dù chỉ lấy ra khoe khoang, nhưng dù sao cũng là thứ rất trân quý, chúng ta nghèo túng như vậy thì uống không nổi a! "
P/S: Ta thích nào ... chương 1.