Nhậm Linh Di là một nữ nhân rất thích khoe khoang, cho nên ở chỗ này ai cũng từng uống loại rượu này, một chén nhỏ cũng không chịu được chứ đừng nói là một vạc lớn, cũng chỉ có Đàm Huyền mới có thể uống một chén lớn.
Cho nên Thẩm Tường ở trong tai người khác chính là đang nói bậy, bởi vì bọn họ đều uống qua loại Hỏa Lân Mộng Sinh Hồng này!
Vũ Hiên lại tin tưởng Thẩm Tường, hiện tại Thẩm Tường nói cái gì hắn đều tin, bởi vì Thẩm Tường để cho hắn kiếm lời được hơn trăm ức đạo tinh trong vòng mấy tháng, còn không mất chút sức lực nào.
"Nếu hắn có thể uống hết, tự nhiên không cần đạo tinh của hắn ... cần phải uống hết trong vòng nửa canh giờ, bằng không phải bồi thường ta hai mươi ức." Nhậm Linh Di cũng không tin Thẩm Tường.
Vũ Hiên nhìn về phía Thẩm Tường, cười nói: "Huynh đệ, ngươi có muốn thử xem một chút hay không? Nếu như uống không trôi, ta giao hai mươi ức đạo tinh giúp ngươi!"
"Ngươi giàu có như vậy lúc nào rồi? Thế mà có thể lấy ra được hai mươi ức đạo tinh!" Thủ tịch đại đệ tử Chu Tước môn kia hơi kinh ngạc, cũng không tin lời của Vũ Hiên.
"Đừng cho là ta một mực nghèo như vậy!" Vũ Hiên lấy ra một cái túi trữ vật, người ở chỗ này đều lập tức dùng thần thức nhìn vào, bên trong quả nhiên có hai mươi ức.
Thẩm Tường mỉm cười: "Đã như vậy thì tiểu đệ không khách khí!"
Nói xong, Thẩm Tường bưng cái vạc lớn này lên ...
Mọi người còn tưởng rằng Thẩm Tường sẽ uống theo từng bát, thế mà trực tiếp dùng vạc đi uống, để tất cả mọi người giật nảy cả mình!
Thẩm Tường há to miệng, đổ rượu vào trong, tuy rằng rất nóng bỏng, nhưng Thẩm Tường lại chịu được, những nước rượu màu đỏ rực nóng bỏng như dung nham kia rầm rầm trôi vào trong miệng của hắn...
Chỉ trong mấy cái nháy mắt, Thẩm Tường đã uống không ít, cái này cũng không chỉ là một bát, nhưng Thẩm Tường thế mà còn có thể đứng!
Mà ngay cả Đàm Huyền một mực ít nói, lúc này không thể không thay đổi sắc mặt, mà người ở chỗ này thì đều ngây ngẩn cả người!
Bọn họ uống một chén nhỏ đã chịu không nổi độ mạnh của rượu, đầu đã mê man, nếu không phải bọn họ luyện hóa nhanh chóng thì thân thể sẽ còn bị độ mạnh của rượu này làm cho bị thương.
Nhưng Thẩm Tường bây giờ lại uống liên tục nhiều như vậy, còn có thể ôm cả cái vại để uống, đứng vững như ngọn núi ở đằng kia ngửa đầu uống ừng ực!
"Này này, chờ huynh đệ ta uống xong!" Vũ Hiên vội vàng kéo Nhậm Linh Di lại, cười nói ra: "Ngươi gấp như vậy làm cái gì?"
"Cái này ... cái này là lễ vật!" Nhậm Linh Di có thể không gấp sao? Vạc rượu này cũng không phải của nàng, là chưởng môn Kỳ Lân môn đưa cho nàng ta đi tặng thành chủ Phi Long thành, nàng ta trước đó xác thực chỉ lấy ra khoe khoang, còn kiếm lời một số đạo tinh, nhưng còn xa xa không đủ mua xuống cái vạc rượu này.
Nhưng mà bây giờ đạo tinh còn không lấy được, mà quá trình sản xuất rất phức tạp, cần thời gian cũng dài, vật liệu thì cũng cực kỳ hiếm.
Thẩm Tường cảm nhận được khí tức trên người Nhậm Linh Di đang trướng lên thì tăng thêm tốc độ, trong miệng còn sinh ra một cỗ hấp lực như là long uống nước vậy, mấy cái chớp mắt đã uống sạch toàn bộ rượu trong vạc.
"Rượu ngon!" Thẩm Tường liếm môi một cái, chắp tay với Nhậm Linh Di nói: "Đa tạ rượu ngon của cô nương, vô cùng cảm kích, ha ha..."
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Nhậm Linh Di vào lúc này đã tái mét lại, đôi mắt đẹp kia căm tức nhìn vào Thẩm Tường và Vũ Hiên, trông nàng ta rất giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên đánh nhau với Thẩm Tường và Vũ Hiên, nhưng là ... người ở nơi này đều bị nàng ta dùng rượu lừa qua, bây giờ người khác uống cạn sạch, nàng ta muốn lấy lại thì danh dự thủ tịch đại đệ tử Kỳ Lân môn này của nàng ta chắc chắn sẽ rất kém.
Mọi người đang âm thầm cười trên nỗi đau của người khác, đồng thời càng kinh ngạc Thẩm Tường người luyện đan sư này, thế mà thật sự uống hết một vạc lớn rượu lợi hại như vậy, hơn nữa bây giờ còn không bị làm sao cả.
"Vũ Hiên, người huynh đệ này của ngươi thật có bản lĩnh, không biết sư phụ của hắn là ai? Thế mà có thuật luyện đan thần kỳ như vậy." Thủ tịch đại đệ tử của Thần Tượng môn hỏi.
"Sư phụ ta tên là Hoàng Cẩm Thiên, ngươi chắc cũng không biết đi, hắn đã ẩn cư nhiều năm." Thẩm Tường nói, sư phụ hắn thật đúng là Hoàng Cẩm Thiên, chỉ có điều không phải luyện đan.
Người nơi này thật đúng là chưa từng nghe nói.
"Xem ra ngươi luyện đan sẽ rất khá, ngươi có thể luyện chế đan gì?" Thủ tịch đại đệ tử Thần Tượng môn hỏi.
"Ta luyện đan chỉ là bình thường, dù sao ta bây giờ còn trẻ đi!" Thẩm Tường khiêm tốn cười một tiếng.
Nhậm Linh Di nghiến răng nghiến lợi nhìn vào Thẩm Tường, hiện tại nàng ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải, bởi vì nàng ta làm lễ vật quan trọng như vậy mất rồi.
Đàm Huyền đột nhiên đi tới, hắn khẽ động, tất cả mọi người lập tức tản ra, ai cũng không muốn đi tới gần hắn, bởi vì luồng lệ khí trên người kia của hắn đã khiến cho người ta rất không thoải mái.
Trong lòng Vũ Hiên và Thẩm Tường đều hoảng sợ, Vũ Hiên trách cứ chính mình chủ quan, sớm biết không để cho Thẩm Tường làm như thế, hiện tại hắn cũng rất lo lắng Thẩm Tường sẽ bị Đàm Huyền nhận ra.
Đàm Huyền nhấc từng bước đi tới Thẩm Tường, lệ khí và sát khí trên người cũng càng ngày càng nặng, tất cả mọi người cũng không hiểu tại sao, cũng không có đi hỏi, Đàm Huyền nếu như muốn giết người thì không ai có thể ngăn cản, nếu như đi ngăn cản thì chính mình cũng gặp xui xẻo.
"Là ngươi giết Phạm Thanh, đúng không?" Vẻ mặt Đàm Huyền đột nhiên trở nên vô cùng dữ tượn, sát khí đằng đằng, trên người xuất hiện khói đen giống như là long đằng vậy.
Mọi người hoàn toàn ngây dại, hóa ra là người này giết chết Phạm Thanh, hơn nữa còn liều mạng tới chỗ này, còn bình tĩnh uống rượu như vậy, chuyện trò vui vẻ, ai cũng không biết Thẩm Tường là lấy lá gan ở đâu ra.
"Là ta giết, không nghĩ tới thật đúng là bị ngươi nhìn ra!" Thẩm Tường ngược lại là rất bình tĩnh mà cười, bởi vì hắn bây giờ căn bản đã không sợ Đàm Huyền, hắn cảm thấy nếu mình và Đàm Huyền chơi lớn thì cho dù Đàm Huyền không chết cũng sẽ nửa tàn.
"Lá gan ngươi thật là lớn!" Khuôn mặt vốn dữ tợn của Đàm Huyền vào lúc này đã bình tĩnh lại.
Đàm Huyền lại có lo lắng, thế mà không xuất thủ!
Mọi người nghĩ thôi cũng hiểu, vừa rồi Thẩm Tường có thể uống cạn vạc rượu kia, đã nói lên Thẩm Tường có thực lực nhất định, phải biết trước đó Thẩm Tường thế nhưng là ở ngay trước mặt Đàm Huyền giết chết Phạm Thanh đồ đệ của Đàm Huyền hắn, sau đó còn có thể mang theo một người toàn thân chạy đi, loại bản lĩnh này, người ở chỗ này đều không có.
"Lá gan ta thật ra thì rất nhỏ ... gặp phải thứ để cho ta sợ hãi, ta bình thường đều sẽ bị dọa mà phải chạy trốn." Thẩm Tường cười một tiếng, cầm lấy một chén rượu uống sạch.
Ý tứ trong câu nói của hắn chính là Đàm Huyền còn chưa đủ để làm cho hắn sợ hãi, cho nên hắn mới đi tới!
"Được, chờ đó cho ta!" Đàm Huyền hừ một tiếng rồi rời khỏi đại đường.
Vũ Hiên thì ngược lại bị dọa tới một thân mồ hôi lạnh, hắn bây giờ càng bội phục Thẩm Tường hơn, đối mặt với Đàm Huyền kia vừa rồi đáng sợ như vậy thế mà mặt không đổi sắc còn uống rượu được, còn dám nói câu nói như thế tới kích động Đàm Huyền.
Chẳng mấy chốc, Vũ Hiên đã hiểu ra, có một thứ gọi là lực lượng và nếu ngươi có lực lượng thì ngươi sẽ không sợ hãi, lực lượng của Thẩm Tường chính là kiếm Đạo tinh rất nhanh, mấy tháng mấy trăm ức đạo tinh mà còn rất dễ dàng, Đàm Huyền chắc chắn không làm được, cho nên Thẩm Tường không sợ Đàm Huyền, Vũ Hiên cảm thấy như vậy.
Người nơi này đều sợ Đàm Huyền, mà Thẩm Tường lại là người mà ngay cả Đàm Huyền cũng phải kiêng kỵ, cho nên những người này lúc này cũng không dám nói móc Vũ Hiên, Nhậm Linh Di kia lúc này cũng không dám nhìn Thẩm Tường, lo lắng cho mình sẽ bị liên lụy vào trong tranh chấp giữa Thẩm Tường và Đàm Huyền.
Vũ Hiên cũng vội vàng đưa Thẩm Tường rời khỏi chỗ này, lo lắng sẽ còn xảy ra những chuyện khác.
P/S: Ta thích nào ... chương 2