Thẩm Tường cũng không sợ xảy ra xung đột với Đàm Huyền, tuy nhiên hắn lại lo lắng cho Vũ Hiên bởi vì chuyện này mà bị ảnh hưởng, cho nên trong khoảng thời gian này hắn đều ở trong phòng, cũng không đi ra, đây là vì tránh kích động tới Đàm Huyền.
Vũ Hiên lúc này cũng không biết nên làm thế nào, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, hắn cũng có giới hạn, không thể hỗ trợ Thẩm Tường tới chống lại Đàm Huyền, trong khoảng thời gian này hắn cũng rất xoắn xuýt, bởi vì đắc tội Đàm Huyền thì hậu quả là tương đối nghiêm trọng, hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể tự vệ.
"Mấy ngày nay sao vậy, ngươi không nên như vậy a!" Thẩm Tường đi vào phòng Vũ Hiên, đã là vài ngày kể từ lần đụng độ cuối cùng trong bữa tiệc tối.
"Còn không phải đang lo lắng chuyện Đàm Huyền sao? Gia hỏa này rất độc ác, ta lo lắng hắn sẽ không từ thủ đoạn tới báo thù ngươi." Vũ Hiên nói ra: "Hay là như vậy đi, ngươi vẫn là đừng tham gia Phi Long hội nữa, lúc Phi Long hội bắt đầu khó tránh khỏi sẽ xảy ra một số chuyện gì đó, nếu như ngươi bây giờ mà rời đi thì sẽ an toàn hơn rất nhiều ... cùng lắm thì ta cũng không tham gia, cùng ngươi tránh đi một đoạn thời gian."
Thẩm Tường cười nói, nói ra: "Ta còn đang lo lắng cho ngươi đây! Ta tới tìm ngươi là có ý định khuyên ngươi đừng tham gia Phi Long hội, bảo ngươi tránh một đoạn thời gian."
"Chuyện này ... ta không có gì mà phải thực sự sợ cả, ta tự vệ cũng không phải là vấn đề gì, ta ngược lại thật ra là lo lắng cho ngươi a!" Vũ Hiên có chút tức giận mà nói.
"Tin tưởng ta, ta sẽ không sao cả! Chẳng lẽ ngươi không biết, ta giết chết đồ đệ của Đàm Huyền ở ngay trước mặt hắn sao, hơn nữa còn mang theo một người bị thương mà chạy mất, hắn cũng không thể làm gì được ta, huống chi khi đó ta còn là Thái Đạo cảnh tầng mười, bây giờ ta đã là Thần Thiên cảnh."
"Thần Thiên cảnh?"
Vũ Hiện vậy mà không biết Thẩm Tường đã bước vào Thần Thiên cảnh!
"Chỉ là vừa mới bước vào Thần Thiên cảnh, khí tức Huyền thần quan của ta bây giờ còn yếu, cho nên ngươi không cảm ứng ra được." Thẩm Tường vừa mới đả thông Huyền thần quan khí tức cũng không phải là rất mạnh.
Ở dưới tình huống bình thường, người đều là Thần Thiên cảnh, không nhiều thì ít đều có thể cảm ứng được một chút khí tức Huyền thần quan của đối phương, từ đây có thể phán đoán ra tu vi của đối phương.
"Ngươi ... ta nhớ cách đây không bao lâu mới chỉ là Thái Đạo cảnh tầng mười? Thời gian này cũng không lâu lắm, ngươi vậy mà ... chuyện này thật khó có thể tin!" Vũ Hiên cảm thấy rất kinh ngạc đối với chuyện này, thuật luyện đan của Thẩm Tường rất mạnh hắn đã biết, nhưng ở trong nhận thức của hắn, đan dược không cách nào giúp người đột phá ở trên giai đoạn Thần Thiên cảnh này.
"Được a, ta tin tưởng ngươi! Ngươi tên gia hỏa này làm việc vẫn luôn kinh người như vậy, tim mạch không tốt sẽ bị ngươi dọa chết một cách dễ dàng." Vũ Hiên lau mồ hôi, hắn nghĩ mãi mà không hiểu Thẩm Tường đến cùng là người như thế nào, hắn cảm thấy Thẩm Tường ở chỗ này chắc chắn không có bối cảnh gì, thậm chí ngay cả sư phụ cũng không có.
Bởi vì trước đó Thẩm Tường có hỏi thăm qua hắn về chuyện Thần Thiên cảnh, nếu như có sư phụ dạy bảo thì phải biết được chuyện về Thần Thiên cảnh từ rất sớm mới đúng, nhưng Thẩm Tường lại không biết.
Vừa nghĩ tới Thẩm Tường là một thân một mình tìm tòi tu luyện ra, hắn không rét mà run, loại người này quả thực chính là quái vật.
Trong vài ngày sau đó, chiếc thuyền lớn này đều được bao phủ trong một loại không khí rất ngột ngạt hơn nữa còn khẩn trương, bởi vì Đàm Huyền ở trên này, người giết đồ đệ của Đàm Huyền cũng ở trên này,l còn từng khiêu khích Đàm Huyền.
Để cho người ta ngạc nhiên chính là Đàm Huyền hung ác tàn nhẫn ngày bình thường ra tay quả quyết, lần này thế mà có thể nhịn được không xuất thủ!
Cuối cùng, mọi người ở trong bầu không khí như vậy cuối cùng đã đi tới trung tâm Phi Long thành.
Trung tâm Phi Long thành lúc này rất náo nhiệt, hào kiệt bên trong tầng thứ một trăm của Phi Long tháp đều tập trung ở nơi này, chuẩn bị tham gia Phi Long hội.
"Đây là trung tâm Phi Long hội, cho dù Đàm Huyền hắn cường hoành thế nào cũng không dám động thủ ở chỗ này, trong này thế nhưng là có không ít cường giả tới từ tầng hai trăm tới đây phụ trách tổ chức Phi Long hội, ai cũng không dám nháo sự ở chỗ này." Vũ Hiên bây giờ cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn quan sát Đàm Huyền đi xuống thuyền một chút, hắn không rõ tại sao Đàm Huyền không động thủ trên thuyền, khi đã tới đây thì sẽ không có cơ hội nào, trừ khi ở Phi Long hội có những tiết mục khác cần người tham gia tiến hành so tài gì đó, bằng không Đàm Huyền bây giờ không có khả năng động thủ với Thẩm Tường
Sắc mặt của Đàm Huyền không dễ nhìn, sắc mặt Đàm Huyền vốn là cả ngày một khuôn mặt lạnh nhạt, mà bây giờ lại càng lạnh nhạt hơn, đứa bé nào đó trông thấy hắn thì chắc chắn sẽ bị dọa khóc.
Ngược lại là Thẩm Tường thì cười hì hì cả ngày, không có một chút áp lực nào.
Vũ Hiên trông thấy Thẩm Tường nở nụ cười tươi như vậy, đột nhiên hiểu tại sao Đàm Huyền không có động thủ trên thuyền, bởi vì Đàm Huyền không nắm chắc có thể giết được Thẩm Tường!
"Đi thôi!" Vũ Hiên nói, rồi mới cùng Thẩm Tường đi xuống thuyền.
Những thủ tịch đại đệ tử khác lúc này đều rời xa Vũ Hiên và Thẩm Tường, bởi vì bọn hắn đều cùng là địch của Đàm Huyền, bọn họ lo lắng rằng mình sẽ bị Đàm Huyền ghen ghét.
Sau khi đi xuống thuyền, Vũ Hiên theo đường cũ dẫn theo Thẩm Tường tiến về nơi ở, đó là Huyền Vũ Đan các ở trung tâm Phi Long thành.
"Chỗ này thật đúng là nơi kẻ giàu có đi đầy đường." Thẩm Tường trông thấy trên đường có không ít người, trang sức trên người đều rất đặc thù, cũng không phải là bảo thạch kim ngọc thông thường, mà là Pháp Tắc châu!
Làm Pháp Tắc châu thành trang sức tới đeo, cái này có thể trực tiếp nói cho người khác biết thân phận và địa vị của mình, có thể khoe khoang của cải càng dễ dàng hơn.
"Còn không phải sao! Trên người đeo đồ trang sức hơn mười ức, cũng không sợ bị nhớ thương." Vũ Hiên đã từng huy hoàng như vậy, nhưng hắn cũng nghĩ không thông vì sao lại như vậy, hắn bây giờ cũng rất giàu có, nhưng tuyệt đối sẽ không để ra lộ liễu như vậy.
Thẩm Tường thì càng là như vậy!
"Phi Hành Pháp Tắc châu, Không Gian Pháp Tắc châu ... vậy mà đeo ở bên hông như vậy." Thẩm Tường trông thấy một thanh niên ở đằng xa, không thể không nhếch miệng.
"Bọn họ cũng chỉ là một viên mà thôi, nhiều thì bọn họ không có! Khoe khoang tốt nhất không phải là treo bao nhiêu loại Pháp Tắc châu này, mà là tu luyện ra càng nhiều đạo mạch hàng trăm ức." Vũ Hiên cười nói, hắn xác định Thẩm Tường có hai cái đạo mạch hiếm, đạo mạch long và đạo mạch phi hành, hai cái này cộng lại đã có giá trị sáu trăm ức đạo tinh rồi.
"Thẩm Tường, Không Gian Pháp Tắc châu trước đó ngươi bảo ta mua sắm, chẳng lẽ ngươi muốn tu luyện đạo mạch không gian sao?" Vũ Hiên hỏi, hắn đã dẫn theo Thẩm Tường đi tới Huyền Vũ Đan các ở trung tâm Phi Long thành.
Trưởng bối của Vũ Hiên tuy rằng thất thế ở trong Huyền Vũ môn, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, nhà hắn còn có không ít thế lực, Huyền Vũ Đan các này xem như là nhà của hắn.
"Không có, ta chỉ nghiên cứu một chút mà thôi, ngược lại là lãng phí không ít đạo tinh." Thẩm Tường lắc đầu thở dài, hắn cũng không muốn để người khác biết hắn tu luyện đạo mạch không gian lợi hại cỡ nào, đây thế nhưng là tuyệt chiêu của hắn.
Nếu như người khác đều biết hắn có loại tuyệt chiêu này thì chắc chắn sẽ đề phòng hắn, hoặc là tìm phương pháp đối phó hắn, gây bất lợi cho hắn.
Thẩm Tường ngồi ở trên mép giường, nhìn sang một bên đường, đột nhiên trông thấy thân ảnh quen thuộc, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi lớn.
"Thế nào vậy?" Vũ Hiên vội vàng hỏi thăm, lúc Đàm Huyền nổi giận, Thẩm Tường cũng không có vẻ mặt này.
"Kẻ địch cũ!" Thẩm Tường trầm giọng nói, hắn vừa rồi nhìn thấy là những người bị ác hồn chiếm đoạt thân thể ở bên trong Vạn Đạo thành kia, trong đó có Tiết Vân Hùng và Tiết Thanh.
Những ác hồn này thế mà đi tới nơi này!
"Đại quân ác hồn này ... cũng không biết là tới chỗ này để làm cái gì? Chẳng lẽ muốn tham gia Phi Long hội?" Thẩm Tường chỉ vào những người ở nơi xa kia: "Vũ Hiên, ngươi nghe nói chuyện ác hồn ở trong Vạn Đạo Lăng mộ không?"
P/S: Ta thích nào ... chương 3.