Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 290 - Chương 290 - Nhạc Giang Lâm

Chương 290 - Nhạc Giang Lâm
Chương 290 - Nhạc Giang Lâm

Người ở trong phòng khách lớn của lầu một Đan Hương tháp không dám thở mạnh, một số người nhát gan đều cẩn thận rời đi. ở giữa lầu một Đan Hương tháp chính là nơi bày Nguyên Thần đan ra, Hoa Hương Nguyệt làm như vậy cũng là vì đề cao uy vọng của Đan Hương tháp, để Luyện đan sư bên trong Đan Hương tháp được mở mang tầm mắt, nàng ta không nghĩ tới sẽ dẫn tớ chuyện rắc rối gì.

Ở bên cạnh cái tủ bày Nguyên Thần đan ra kia, có một người đàn ông trung niên khí vũ bất phàm đứng ở đó. Toàn thân người đàn ông trung niên này tỏa ra một cỗ ngạo khí bức người, lưng đeo một thanh trường kiếm, nhìn trang phục thì đã biết là người của Ngọa Kiếm tông, nhưng hắn vừa rồi thả ra cỗ áp lưc kia lại chấn nhiếp rất nhiều người, có một số người đã nhìn ra người đàn ông trung niên này chính là Nhạc Giang Lâm chưởng môn của Ngạo Kiếm tông!

Hoa Hương Nguyệt vừa đến thì lạnh lùng nói: "Nhạc Giang Lâm, ngươi là tới đập phá quán sao?"

Nàng ta ghét nhất chính là loại gia hỏa không coi ai ra gì này, đặc biệt là Ngọa Kiếm tông, từ xưa tới nay đều là như vậy, cho nên nàng ghét nhất việc liên hệ với người của Ngạo Kiếm tông.

Thẩn Tường đang nhìn xem náo nhiệt ở nơi xa, hắn cũng rất chán ghét những gia hỏa của Ngạo Kiếm tông, hắn đã làm thịt qua mấy tên, cũng là từ trước tới nay, đệ tử Ngạo Kiếm tông cũng hay bị đệ tử trong bát đại chính phát giết chết.

Nhạc Giang Lâm nhìn thấy Hoa Hương Nguyệt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường, ngạo mạn mà nói: "Người phụ trách Đan Hương tháp chính là ngươi? Chưởng môn Đan Hương Đào Nguyên của các ngươi đâu? Nhanh bảo nàng ta đi ra."

"Ngươi còn chưa xứng gặp nàng!" Đôi mi thanh tú của Hoa Hương Nguyệt nhăn lại, hơi giận nói.

Người ở bên trong phòng khách này đều khiếp sợ không thôi, Hoa Hương Nguyệt là ai bọn họ cũng không biết là ai, chỉ có đệ tử Đan Hương Đào Nguyên mới biết được Hoa Hương Nguyệt là chủ quản của Đan Hương Đào Nguyên, nhưng nàng lại dám nói ra lời nói như vậy đối với Nhạc Giang Lâm, Nhạc Giang Lâm thế nhưng là chưởng môn của Ngạo Kiếm tông, nàng ta lấy lực lượng ở đây ra?

Nhạc Giang Lâm sớm đã biết chưởng môn của Đan Hương Đào Nguyên rất ít lộ diện, nhưng lấy loại tính cách này của hắn, cho rằng chỉ có chưởng môn Đan Hương Đào Nguyên mới xứng nói chuyện với hắn.

"Tiểu nha đầu, ta muốn mua lại Nguyên Thần đan này, chuyện này không phải ngươi có thể làm chủ, tranh thủ thời gian gọi chưởng môn của các ngươi ra đi!" Giọng nói của Nhạc Giang Lâm trở nên ôn hòa một chút, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy vô cùng chán ghét.

Hoa Hương Nguyệt cười lạnh nói: "Nguyên Thần đan này là ta mua được, ta bây giờ ăn cũng được, tại sao ta không thể làm chủ được?"

Nhạc Giang Lâm sững sờ, hắn còn tường Nguyên Thần đan này là do chưởng môn Đan Hương Đào Nguyện luyện chế ra, sau khi trông thấy vẻ mặt của Nhạc Giang Lâm, trong lòng Thẩm Tường và Hoa Hương Nguyệt đều âm thầm cao ứng.

Thẩm Tường không nghĩ tới lão gia hỏa sống trên vặn năm này thế mà còn ngu xuẩn như thế, nhìn bộ dáng này của hắn là đủ biết hắn rất cần Nguyên Thần đan này, hắn nói ra lộ liễu như vậy chẳng phải là rõ ràng muốn cho người khác làm thịt mình sao?

Trong đầu Thẩm Tường rất nhanh đã có một cái kế hoạch, hắn tiếp tục nhìn một màn trước mắt này.

"Ra cái giá đi, Nguyên Thần đan này ta muốn!" Nhạc Giang Lâm chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói, thật giống như thể không cần biết bao nhiêu hắn đều sẽ mua lại.

"Không bán!" Hoa Hương Nguyệt cũng không thiếu tinh thạch và Chân Nguyên đan, nàng ta bây giờ thế nhưng là rất chán ghét cái tên Nhạc Giang Lâm này, nàng ta còn lâu mới bán.

"Tiểu nha đầu, ngươi tốt nhất nên thức thời một chút, Nguyên Thần đan này rất quan trọng đối với ta..."

Nhạc Giang Lâm chưa nói xong, Hoa Hương Nguyệt đã khẽ vuốt mái tóc một chút, một số nam nhân thấy động tác quyến rũ này thì hai mắt nhìn chằm chằm, nàng ta ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Tiểu nha đầu? Nhạc Giang Lâm, Ngạo Kiếm tông của các ngươi sớm muộn sẽ bị tiêu diệt bởi loại tính xấu này của các ngươi, ta không bán cho ngươi thì thế nào? Có dũng khí thì tiêu diệt Đan Hương Đào Nguyên xem!"

Nhạc Giang Lâm tức giận đến toàn thân run rẩy, thực lực của Đan Hương Đào Nguyên như thế nào hắn không biết, nhưng mà hắn lại muốn giao thiệp với Đan Hương Đào Nguyên, nếu như Đan Hương Đào Ngueyen gặp nạn, Thái Vũ môn và Thần Binh Thiên quốc chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Nhạc Giang Lâm thế nhưng là rất sợ Cổ Đông Thần, bởi vì hắn biết thực lực của mình kém Cổ Đông Thần tới xa tít tắp.

"Nguyên Thần đan này rất quan trọng đối với ta!" Nhạc Giang Lâm nói, hắn bây giờ mới nhìn thấy ra vẻ giống như là có việc cầu người: "Cái này có thể để cho con trai ta đột phá bình cảnh, còn xin ngươi bán cho ta!"

Nghe được điều này, Thẩm Tường cười đến càng vui vẻ hơn, Nhạc Giang Lâm này có một đứa con trai thiên tài, đây là chuyện mà rất nhiều người đều biết, bởi vì năm đó Nhạc Giang Lâm rất kiêu ngạo nói ra con của mình như thế nào. Nhưng ai mà ngờ khi con của hắn ở lúc muốn bước vào cảnh giới cực hạn thì bị tẩu hỏa nhập ma, bị trọng thương, sau khi dưỡng thương nhiều năm thì lại khôi phục lại thực lực đỉnh phong, nhưng tinh thần thức hải lại vẫn luôn không tốt lại được, đó là cần thần thức mới có thể chữa trị.

Nhưng con trai của Nhạc Giang Lâm lúc đó thức hải bị trọng thương, một chút thần thức cũng không tu luyện ra được, dùng đan dược khác phụ trách tu luyện thần thức cũng không được, thử qua các loại biện pháp đều không được, khi đó Đan trưởng lão nói phải có Nguyên Thần đan mới được, một khi chữa trị tinh thần thức hải thì có thể đột phá ngay lập tức.

Bởi vì Nguyên Thần đan vẫn luôn không thấy xuất hiện, cho nên con trai Nhạc Giang Lâm vẫn dừng chân ở Chân Võ cảnh cửu đoạn đã rất nhiều năm.

Chuyện này Thẩm Tường đã từng nghe nói qua, cho nên hắn biết Nhạc Giang Lâm này chắc chắn sẽ bị hắn hung hăng háck một vố lớn.

Giá trị của Nguyên Thần đan nhiều lắm chính là trăm vạn tinh thạch, đây đối với một chưởng môn tới mà nói thì chỉ là số lượng nhỏ, cho dù là ngàn vạn tinh thạch cũng không đáng kể.

Hoa Hương Nguyệt đang định nói ra một ngàn vạn tinh thạch, ngay vào lúc nàng ta vừa định đáp ứng thì giọng nói của Thẩm Tường vang lên ở trong đầu của nàng.

"Tỷ tỷ tốt, ngươi định háck hắn bao nhiêu?" Thẩm Tường hỏi.

"Một ngàn vạn, đủ hung ác đi!" Hoa Hương Nguyệt đáp lại nói.

"Hung ác cái rắm!" Thẩm Tường cười khẩy nói.

"Không được, nếu như ta lại nói cao hơn mà nói thì sẽ bị người khác nói Đan Hương Đào Nguyên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đến háck người ta, một ngàn vạn đã coi như là rất hack rồi." Hoa Hương Nguyệt đương nhiên muốn cao hơn một chút nữa.

"Ngươi nói cho hắn biết, để hắn tham gia đấu giá hội, đến lúc đó Nguyên Thần đan sẽ xuất hiện, hắc hắc!" Thẩm Tường cười xấu xa nói.

Hai mắt Hoa Hương Nguyệt tỏa sáng, lập tức hiểu được ý tứ của Thẩm Tường. Âm thầm than thở biện pháp của Thẩm Tường, nếu như Nhạc Giang Lâm thật cần, ở trên đấu giá hội chính là cố tình nâng giá với hắn, nhất định có thể để Nhạc Giang Lâm phải vừa nôn máu vừa tăng giá, nghĩ tới điểm này, trong lòng Hoa Hương Nguyệt hưng phấn không thôi.

Hoa Hương Nguyệt nói ra: "Không phải ta không muốn bán cho ngươi, chẳng qua ban đầu người bán kia nói không được trực tiếp bán cho những người khác, Đan Hương tháp chúng ta làm ăn, phải giữ chữ tín, tuy nhiên hắn nói cho chúng ta biết, đến lúc đó sẽ ở đấu giá hội đấu giá một viên Nguyên Thần đan khác."

"Đấu giá hội chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, ngươi cũng đợi hơn ngàn năm, cũng sẽ không để ý chút thời gian đó chứ?"

Nhạc Giang Lâm lúc đầu đã làm tốt chuẩn bị bị hách một vố lớn, nhưng không nghĩ tới Hoa Hương Nguyệt sẽ nói như vậy, trong lòng của hắn cũng âm thầm thở dài một hơi, nếu như là đấu giá hội, nói không chừng còn có thể rẻ hơn chút.

Nhạc Giang Lâm hừ lạnh một tiếng, vung tay áo rời đi. Để Hoa Hương Nguyệt hừ một cái, người nơi này cũng coi là được biết tới chưởng môn Ngạo Kiếm tông trong lời đồn và giống như trong lời đồn, là một lão gia hỏa làm cho người ta rất chán ghét.

Trông thấy một mỹ nhân như vậy tức giận, trong lòng những nam nhân kia đều âm thầm chán ghét Nhạc Giang Lâm.

Hoa Hương Nguyệt hậm hừ rời khỏi lầu một, Thẩm Tường hấp tấp đi theo.

"Cái tên này, đến lúc đó nhất định phải hung hăng giết chết hắn, nếu không phải ở Phiêu Hương thành, ta đây chắc chắn sẽ để cho hắn biết tay." Hoa Hương Nguyệt vô cùng tức giận, ở bên trong một gian phòng nhỏ trang nhã mà mắng mỏ.

Thẩm Tường cười nói: "Tỷ tỷ tốt, cầm lấy đi giao cho đấu giá hội, đến lúc đó ta chia ngươi một chút!"

Hoa Hương Nguyệt nhận lấy viên Nguyên Thần đan kia, nghĩ đến chẳng mấy chốc có thể nhìn thấy Nhạc Giang Lâm ân thiệt thòi, trên mặt của nàng lập tức nở ra nụ người tràn đầy vẻ quyến rũ động lòng người.

P/S: Ta thích nào...chương 3.

Bình Luận (0)
Comment