Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2990 - Chương 2990 - Đan Thần Bí Thuật

Chương 2990 - Đan Thần Bí thuật
Chương 2990 - Đan Thần Bí thuật

Ai cũng không nghĩ tới, vừa mới tiến vào đã nhìn thấy được một người sống!

Trên mặt người trung niên này mang theo nụ cười tà mị, hắn nhìn lướt qua mọi người, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò, mọi người đều không biết thực lực của hắn mạnh cỡ nào, bởi vì trên người hắn không tràn ra một chút khí tức nào, không cảm nhận được một chút nào.

"Đây là người nào?" Thẩm Tường truyền âm cho Tôn Linh Tinh, lúc hắn nhìn về phía Tôn Linh Tinh thì thấy Tôn Linh Tinh đang cúi thấp đầu, giống như đang tránh đi ánh mắt của người trung niên này vậy, nàng ta rõ ràng biết người trung niên này là ai.

Ở vừa rồi, Thẩm Tường nếm thử một chút, tiến vào không không cách nào sử dụng được lực lượng không gian.

"Đúng rồi, ta không cách nào sử dụng lực lượng không gian, bị hạn chế rồi!"

"Một tên khốn kiếp, không cần để ý tới hắn, đầu óc gia hỏa này có bệnh! Xem ra chúng ta sau này sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nếu như thực lực của ngươi mạnh hơn chút nữa, nói không chừng có thể đột phá hạn chế không gian ở nơi này." Tôn Linh Tinh trả lời, sau đó nhìn vào đại đường này một chút, ánh mắt rơi vào trên một cánh cửa.

Thẩm Tường cũng nhìn về phía cánh cửa kia, ngay khi hắn muốn hỏi điều gì đó, Tôn Linh Tinh đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Tường, truyền âm cho Thẩm Tường: "Ngươi để lão Đường tiến vào trong U Dao sơn trang của ngươi, ta đưa ngươi tiến vào sâu trong Ngạo Thế Thần lăng."

Thẩm Tường truyền âm nói chuyện với Đường Trung Kiệt một chút, Đường Trung Kiệt cũng đáp ứng, hắn lập tức để Đường Trung Kiệt vào bên trong U Dao sơn trang.

Sau khi Tôn Linh Tinh trông thấy Đường Trung Kiệt không còn ở đây thì kéo lấy Thẩm Tường, lập tức bay tới trước mặt cánh cửa kia, mở cửa tiến vào bên trong, mọi chuyện đều rất thuận lợi, cũng không bị người ngăn cản!

Mọi người ngẩn người, bọn họ phát hiện đại đường này có tới chính cánh cửa, mà tại sao Tôn Linh Tinh lại chọn cánh cửa nhỏ nhất kia, hơn nữa thoạt nhìn cánh cửa này rất đơn giản.

Lúc này có người cũng vội vàng theo sau, bởi vì có ít người biết kiếp trước của Tôn Linh Tinh bị phong ấn ở bên trong Ngạo Thế Thần lăng, nói không chừng Tôn Linh Tinh biết được chút gì đó, cho nên mới chạy về phía cánh cửa đó.

Trong những người này chỉ có Vong Ngã Thần tộc và người của Ngạo Thế Thiên môn, đều là một số lão giả, bọn họ hiển nhiên hiểu rất rõ về Tôn Linh Tinh.

Nhưng khi bọn họ bước ra được mấy bước, người trung niên ngồi ở ghế trên đại sảnh kia đột nhiên vung tay lên, một cơn gió lạnh đánh tới, để mấy người kia lạnh run cả người, tất cả đều lập tức ngây người run rẩy ngay tại chỗ, không còn dám tiếp tục tiến lên.

"Các ngươi không thể đi cánh cửa đó!" Người trung niên vuốt chòm râu: "Ngoại trừ cánh cửa đó ra, cửa khác các ngươi đều có thể đi!"

"Đây ... đây là trại sao?" Một lão giả của Ngạo Thế Thiên môn lập tức hỏi.

Người trung niên áo bào đen nhìn vào lão giả đó một chút, thấy hai mắt hắn đột nhiên lóe lên, lập tức hai luồng sáng trắng trong nháy mắt xuyên suốt tới, xuyên thấu đầu của lão giả Ngạo Thế Thiên môn này.

"Bởi vì các ngươi còn chưa xứng đi cánh cửa đó!" Người trung niên áo bào đen nói xong, hơi vẫy tay một cái, chỉ thấy lão giả bị giết chết kia đột nhiên bay đi, trôi nổi ở trước mặt người đàn ông trung niên áo bào đen, sau đó biến thành một đám sương máu.

Sau khi sương máu tiến vào thân thể người trung niên áo bào đen, hắn tán thưởng một tiếng: "Tu vi lão gia hỏa này không tệ a!"

Mọi người lập tức mồ hôi đầm đìa, đều là mồ hôi lạnh, trên mặt từng người đều là vẻ mặt sợ hãi, có người trực tiếp bị dọa tới hai chân run rẩy, người trung niên áo bào đen này chính là một tên Ngạo Thế cảnh cực mạnh, mà trong số bọn họ mạnh nhất cũng chỉ là Tôn Tổ cảnh hậu kỳ, căn bản không phải là đối thủ!

Bọn họ đều không nghĩ tới người trung niên này lại đột nhiên xuất thủ, hơn nữa còn lập tức thôn phệ người kia.

"Đi nhanh lên đi, bằng không ta sẽ không nhịn được mà ăn sạch các ngươi." Hai mắt người đàn ông trung niên mặc áo bào đen đột nhiên trở nên đỏ bừng, trông rất dọa người, mọi người vào lúc này đều thi nhau chạy trốn, lao tới tám cánh cửa còn lại kia.

Không người nào dám đi vào cánh cửa mà Tôn Linh Tinh vừa mới đi, vừa rồi cũng bởi vì có người hỏi một câu mà đã bị thôn phệ mất.

...

Sau khi Tôn Linh Tinh mang theo Thẩm Tường tiến vào cánh cửa kia, đi tới một thông đạo sáng sủa.

"Linh Tinh, gia hỏa bên ngoài kia là như thế nào? Hắn không ngăn cản ngươi tiến vào!" Thẩm Tường rất hiếu kỳ, trước đó hắn còn tưởng rằng Tôn Linh Tinh có thù với người trung niên áo bào đen kia, không nghĩ tới vậy mà tiến vào dễ dàng như vậy.

"Hắn đã từng nợ ân tình của ta, nhưng ta rất ghét hắn, gia hỏa này rất tàn bạo, nhưng đôi khi lại rất hiền lành, một gia hỏa hỉ nộ vô thường, thực lực của ta bây giờ còn chưa phải là đối thủ của hắn, cho nên ít chọc vào hắn thì tốt hơn." Tôn Linh Tinh nói, nàng ta cũng đã giảm tốc độ rất nhiều, hơn nữa còn rất cảnh giác, giống như cái thông đạo này không có nguy hiểm hì vậy.

Thẩm Tường sử dụng Đạo Tâm nhãn quan sát một chút, vậy mà phát hiện trên vách đá thông đạo này có từng đoàn từng đoàn đồ vật màu đen, cũng không biết đó là thứ gì, hắn vội vàng nói cho Tôn Linh Tinh những gì mình nhìn thấy vừa rồi.

"Ngươi thật nhìn thấy? Ở chỗ nào? Chỉ cho ta xem!" Tôn Linh Tinh vội vàng hỏi.

Thẩm Tường thả ra một đoàn ánh sáng nhỏ, để đoàn ánh sáng này bay tới trên vách tường đá trước mặt.

"Chính là chỗ này!"

Tôn Linh Tinh lập tức phất tay, đánh ra một chùm sáng trắng, đánh vào trên đoàn ánh sáng trên vách tường đá, chỉ thấy chỗ đó bộc phát ra một đợt khí đen, sau khi khí đen dũng mãnh tiến ra, biến thành một con cự mãng màu đen toàn thân là gai nhọn màu đen.

Cự mãng từ vách tường chui ra ngoài, phun ra lưỡi rắn màu đỏ tím, phun ra từng đợt sương mù màu tím đen, vừa nhìn thì biết đây là một loại độc mãng (rắn độc) mang theo kịch độc.

Sau đó, một số thứ màu đen tiếp tục chui ra trên hai bức tường của lối đi, đều là độc trùng, chẳng hạn như rết và bọ cạp!

Ban đầu là thông đạo sáng sủa, lập tức tràn ngập khí độc màu đỏ tím, mùi độc nồng nặc rất kinh tởm.

Thẩm Tường không cách nào sử dụng lực lượng không gian, không thể phóng thích vòng bảo hộ không gian ra để chống lại khí độc, ban đầu hắn còn có chút lo lắng, có điều hắn cảm thấy những độc này không đối phó được hắn, bởi vì đó cũng không phải là độc tinh thần gì, không giống với Vong Ngã độc và Long Ma Mê độc.

"Thân thể bách độc bất xâm của ta cuối cùng lại có tác dụng." Thẩm Tường thầm vui mừng trong lòng, hắn nhìn vào Tôn Linh Tinh mặt mũi đầy vẻ ngưng trọng một chút.

Mặc dù nàng ta không trúng độc, nhưng thần sắc lại rất ngưng trọng, khiến Thẩm Tường cho rằng những độc vật này sẽ rất khó đối phó.

"Ngạo Thế Thần hỏa!" Tôn Linh Tinh nhẹ giọng nói với Thẩm Tường: "Thử trước một chút xem có hiệu quả hay không, nọc độc trên người những độc vật này mới là đáng sợ nhất."

Bàn tay Thẩm Tường hướng về phía trước, sau đó vận chuyển Ngạo Thế Thần lực thúc giục Ngạo Thế Thần hỏa, chỉ thấy một cỗ khí kình đột nhiên trào ra một cách dũng mãnh, đó chính là Ngạo Thế Thần hỏa, không có màu sắc, không nhìn thấy.

Ngạo Thế Thần hỏa như là một đầu Long trong suốt qua lại ở trong thông đạo, chỉ là lập tức, những chất độc kia toàn bộ biến thành bột phấn màu đen!

"Có hiệu quả!" Vể mặt Tôn Linh Tinh vẫn còn ngưng trọng, nàng ta đưa tay đánh ra một trận Ngạo Thế Thần lực lạnh lẽo, đóng băng toàn bộ vách tường trái phải trên dưới, vách tường xung quanh đều là lớp băng thật dày, làm cho thông đạo giống như một hành lang băng và tuyết, rất đẹp.

"Linh Tinh, ngươi đang lo lắng cái gì vậy?" Thẩm Tường nhỏ giọng hỏi, đi theo đằng sau Tôn Linh Tinh.

Nét mặt căng thẳng trên dung nhan tuyệt mỹ của Tôn Linh Tinh, giống như là rất lo lắng.

"Thông đạo này có thể lập tức đi về một nơi thần bí, ở trong đó có truyền thừa phù hợp với ngươi nhất, nhưng cái thông đạo này cũng vô cùng nguy hiểm." Tôn Linh Tinh nói.

"Truyền thừa gì mà phù hợp với ta?" Thẩm Tường không nghĩ tới Tôn Linh Tinh lại là vì hắn, điều này làm trong lòng hắn âm thầm cảm động.

"Đan Thần Bí thuật!" Tôn Linh Tinh vừa nói xong bốn chữ này, thông đạo đột nhiên chấn động, băng sương đóng băng nơi này lập tức bị chấn nát, hóa thành sương mù trắng xóa tiêu tán đi.

P/S: Ta thích nào ... chương 2.

Bình Luận (0)
Comment