Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 3113 - Chương 3113 - Sơn Động Của Lão Vương

Chương 3113 - Sơn động của Lão Vương
Chương 3113 - Sơn động của Lão Vương

Thẩm Tường lần này tự mình hoàn thành một vòng tu hành, trước đó là Kỷ Hành Viễn dẫn hắn đi, bây giờ hắn có thể tự mình tới.

Kỷ Hành Viễn đã tiến về cái sơn động kia để thăm dò, nhìn xem nơi đó có phải là đã bớt đi một chút người rồi hay không, Thẩm Tường từng hỏi thăm hắn mấy lần, hắn cũng biết Thẩm Tường nóng lòng, cho nên định nhanh chóng mang Thẩm Tường đi tới.

Sau khi Thẩm Tường tu hành xong một lượt, không trông thấy Kỷ Hành Viễn, cũng không biết phải như thế nào mới có thể liên hệ được với hắn, rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ có thể tự mình đi tới vùng tối để săn giết Ám thú.

Lần này là hắn tự mình tới, hắn bây giờ đã có rất nhiều loại đá kia, giết con gấu lớn trước đó đã cho hắn có được rất nhiều máu của Ám thú, sau khi hắn dùng máu của Ám thú ngâm rất nhiều những viên đá bình thường là có thể để những viên đá đó biến thành Lục U thạch.

"Rất không tệ, có thể khống chế được một trăm viên!" Sau khi Thẩm Tường trải qua một lần tu hành rất dài, tu vi của hắn ở trên Vô Đạo cũng đã tăng lên rất nhiều, khống chế loại viên đá này cần có tu vi Vô Đạo nhất định, lúc này hắn có thể khống chế được nhiều như vậy chứng minh hắn đã tăng lên không ít.

Hắn khống chế những viên đá này đi thăm dò vùng tối, như vậy có thể để hắn tìm kiếm được Ám thú.

Một mình hắn đi cũng không dám tiến sâu vào, chỉ có thể đi lang thang ở bên ngoài.

Ám thú ở bên ngoài đều không phải loạn lớn kia, chỉ cần Ám thú cỡ nhỏ, thực lực sẽ không mạnh lắm, mình hắn là có thể ứng phó dễ dàng.

Sau khi hắn đi vào được mấy ngày thì săn giết được mấy con lợn rừng.

"Đều là lợn rừng lớn, cũng đủ rồi, mang về ăn hết." Thẩm Tường rời khỏi vùng tối, chẳng mấy chốc đã trở lại gian nhà nhỏ bên sông của Kỷ Hành Viễn.

Kỷ Hành Viễn còn chưa trở về, hắn chỉ có thể tự mình giết lợn rừng nướng lên rồi ăn, sau đó lại tiến hành tu hành.

Khoảng thời gian hơn mười ngày, hắn lại hoàn thành một lượt tu hành, hắn có thể cảm nhận được chính mình đã mạnh lên hết sức rõ ràng, rất có tiến bộ ở trên phương diện nhục thân, không còn yếu như lúc vừa mới tiến vào đây.

"Lúc này mới trải qua hơn một tháng, ta lại có thể mạnh lên rõ ràng như vậy!" Thẩm Tường vẫn còn có chút không thể tin được, hắn cũng không hiểu đây là chuyện như thế nào, hắn thế nhưng là không ăn đan dược gì, chỉ là dựa theo Kỷ Hành Viễn nói mà tu hành, đều có thể có được tiến bộ nhanh tới như vậy.

Lúc hắn trở lại gian nhà nhỏ, trông thấy Kỷ Hành Viễn đã trở về.

"Đại thúc, ta dường như mạnh lên không ít, ngươi xem có đúng hay không?" Thẩm Tường còn có chút không thể tin vào sự tiến bộ của mình, sau khi trông thấy Kỷ Hành Viễn thì vội vàng hỏi thăm.

Kỷ Hành Viễn nhéo nhéo vào bả vai Thẩm Tường, cười nói: "Rất không tệ ... ta tu hành tuy rằng gian khổ, nhưng hiệu quả lại rất rõ ràng! Trước đó ngươi chưa từng tu hành Vô Đạo, cho nên bây giờ lập tức sẽ có tiến bộ nhanh như vậy, điều này không có gì lạ cả."

"Đại thúc, có tin tức gì về sơn động kia hay không?" Thẩm Tường hỏi.

"Ta đã tới, bớt đi rất nhiều người, nhưng vẫn còn một số." Kỷ Hành Viễn nói ra: "Nếu như ngươi nóng lòng thì bây giờ cũng có thể đi xem một chút!"

"Được, hiện tại đi xem một chút đi!" Thẩm Tường muốn đi vào cái sơn động kia để xem có giấu thứ gì ở trong đó hay không.

Kỷ Hành Viễn mang theo Thẩm Tường đi đường, chỗ đó rất xa, khó trách Kỷ Hành Viễn trước đó lại đi lâu tới như vậy.

"Ta nói cho ngươi trước, sơn động đó không dễ đi vào, ngươi chưa chắc đã có thể vào vì thế cho nên đừng trông mong quá nhiều." Kỷ Hành Viễn mang theo Thẩm Tường chạy mấy ngày, đi tới trên đỉnh một ngọn núi cao, nhìn qua mảnh đầm lầy đằng trước, sau khi đi qua đầm lầy thì chính là một khu rừng, trong khu rừng có một số ngọn núi thấp cao khoảng trừng trăm trượng, sơn động kia nằm ở bên trong.

"Ừm, ta đã biết!" Thẩm Tường cảm thấy mình chắc là có biện pháp đi vào, thủ đoạn của lão giả nửa quỷ hắn vẫn tương đối hiểu.

Sau khi Kỷ Hành Viễn máng theo Thẩm Tường đi qua đầm lầy, tiến vào trong khu rừng.

"Khí tức thật là đáng sợ!" Thẩm Tường tiến vào khu rừng thì bị giật mình kêu lên, trong này có thể nói là nơi cường giả hội tụ, đều là loại cường giả cấp bậc như Kỷ Hành Viễn, hơn nữa những cường giả này không biết khiêm tốn một chút nào, đều để cho khí tức của mình tràn ra một cách thỏa thích, rất rõ ràng đây chính là để dọa người.

"Đúng vậy, ngươi bây giờ mới tới là còn khá tốt, nếu như tới vào đoạn thời gian trước, ngươi sẽ biết thế nào mới là đáng sợ, bây giờ người ở đây xem như bớt đi nhiều." Kỷ Hành Viễn vỗ vào bả vai của Thẩm Tường: "Tuy nhiên ngươi không cần lo lắng, chỉ cần không đi trêu chọc bọn họ, bọn họ sẽ không động thủ."

Thẩm Tường khẽ gật đầu, thận trọng đi theo Kỷ Hành Viễn đi vào trong khu rừng.

Kỷ Hành Viễn bây giờ cũng trở nên rất cẩn thận.

"Đại thúc, gia hỏa trong này đều là vì cái sơn động kia mà tới sao?" Thẩm Tường thấp giọng hỏi, hắn không nghĩ tới cái sơn động mà lão giả nửa quỷ để lại, vậy mà thu hút nhiều cường giả tới chỗ này như vậy.

"Đúng vậy, gia hỏa lão Vương kia dù sao cũng là một nhân vật truyền kỳ, hắn chỉ đi tới Vô Đạo chi địa này trong thời gian ngắn ngủi đã tu luyện ra lực lượng vượt xa Vạn Đạo, rất nhiều cường giả ở nơi này đều không thể đột phá, cho nên bọn họ rất tò mò bên trong sơn động đó đến cùng là có bí mật gì." Kỷ Hành Viễn nói ra: "Bây giờ các gia hỏa một mực dừng lại không tiến, đều đã nghĩ mọi biện pháp thế nhưng không thể đột phá, sơn động mà lão Vương để lại chính là hy vọng duy nhất của bọn họ, tuy rằng rất xa vời."

Kỷ Hành Viễn nói xong, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng kéo lấy Thẩm Tường trốn ra đằng sau một gốc đại thụ.

"Có người tới, ta không muốn đụng phải bọn họ." Kỷ Hành Viễn thấp giọng nói với Thẩm Tường.

Thẩm Tường còn chưa cảm ứng được có người vậy mà Kỷ Hành Viễn lại biết, điều này làm cho Thẩm Tường cảm thấy, nếu như một mình hắn chạy tới nơi này vậy chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, hắn không thể sử dụng thần thức và lĩnh vực không gian, ở chỗ này cảm giác như mình bị mù vậy, cái gì cũng không thể phát hiện ra được.

"Kỷ Hành Viễn, ta biết ngươi đã tới, ngươi ra đi." Một lão giả nói chuyện, trong giọng nói mang theo một tia trào phúng: "Ngươi vẫn như cũ, không có tiến bộ gì cả!"

Kỷ Hành Viễn bị phát hiện, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, mang theo Thẩm Tường đi ra.

"Tất cả mọi người như nhau." Kỷ Hành Viễn nhìn vào lão giả kia một chút: "Ngươi còn không biết xấu hổ đi cười ta, tu vi của chính ngươi không phải cũng ngừng lại rất nhiều năm rồi sao? Ngươi khả năng ngừng lại còn nhiều năm hơn so với ta."

Lão giả mặc áo bào màu xanh nhạt, trông có chút lôi thôi, tóc trắng bạc phơ rối bời, có điều ánh mắt của hắn rất sáng, là một lão giả tràn ngập sức sống.

"Tên tiểu quỷ này là ai?" Lão giả chuyển lực chú ý đặt vào trên người Thẩm Tường, bởi vì vừa rồi Thẩm Tường đang nhìn hắn.

"Bằng hữu của ta." Kỷ Hành Viễn nói ra: "Ngươi vẫn rất khiêm tốn a, không tràn ra chút khí tức nào, ta thiếu chút nữa thì không phát giác được ngươi."

"Ngươi cũng giống vậy ... người bạn nhỏ này của ngươi có chút yếu a! Ngươi gia hỏa như thế này sẽ bằng lòng kết giao bằng hữu như vậy sao?" Lão giả áo bào xanh chớp mắt một cái đã đi tới đằng sau Thẩm Tường, dọa tới toàn thân Thẩm Tường toát ra mồ hôi lạnh.

Kỷ Hành Viễn cười nói: "Lão Vương lúc trước cũng rất yếu, nhưng sau đó thì sao? Cho nên ngươi không nên xem thường bất kỳ ai."

Lão giả áo bào xanh cười: "Ngươi nói tên tiểu quỷ này cũng sẽ giống lão Vương sao? Ta cảm thấy không có khả năng, lão Vương là gia hỏa độc nhất vô nhị không có thứ hai."

Kỷ Hành Viễn không nói lời vô nghĩa, nói ra: "Lần này ngươi có thu hoạch được gì hay không?"

Lão giả áo bào xanh trông thấy Thẩm Tường yếu như vậy thì cũng không để ý tới nữa, lắc đầu nói: "Nếu như ta có thu hoạch gì ta sẽ ở chỗ này nói nhảm với ngươi sao? Lần này ngươi tới đây là để làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi không biết những gia hỏa kia còn ở nơi này sao?"

P/S: Ta thích nào ... chương 1

Bình Luận (0)
Comment