Thẩm Tường là cố ý ẩn giấu thực lực, hắn cũng không phải là muốn đánh bất ngờ, mà là hắn đang muốn kéo dài thời gian!
Hắn muốn kéo dài càng nhiều thời gian càng tốt, bởi vì một trận chiến kéo dài hơn mười này mới kết thúc thì cũng không có gì lạ, dù sao bọn họ đều là người rất cường đại, tất cả mọi người đều có thực lực ngang ngửa nhau, cần thời gian dài cũng là chuyện bình thường.
Chiến đấu kéo dài cả ngày!
Thẩm Tường đã rất lâu chưa từng đánh qua trận chiến đấu nào dài như vậy, đây chính là vì hắn muốn kéo dài thời gian nên mới cố ý đánh lâu tới như vậy, bằng không hắn thật có khả năng vừa lên cái đã xử lý xong Viên Húc Phong.
"Tiểu tử này thật có thể tốn sức a!"
"Chẳng lẽ hắn đang kéo dài thời gian hay sao?"
"Kéo dài thời gian để làm cái gì? Chẳng lẽ là vì để cho Kỷ Hành Viễn tranh thủ thời gian?"
"Chẳng lẽ hắn không biết một khi đột phá là sẽ lập tức bị hút vào Vạn Đạo sao? Cho dù Kỷ Hành Viễn đột phá thì cũng không cách nào tới đối phó chúng ta, hắn cuối cùng vẫn là phải thành thành thật thật giao Vô Đạo Linh Thần đan ra cho chúng ta a."
"Kỷ Hành Viễn chắc chắn đã nói với hắn! Cho nên có thể khẳng định, hắn không phải là đang kéo dài thời gian, mà là không cách nào sử dụng thanh kiếm kia."
"Hơn phân nửa là như vậy, thanh kiếm đó lợi hại như vậy chắc là có hạn chế sử dụng, lần trước hắn đã sử dụng một lần, bây giờ còn chưa đi qua bao lâu, chắc là còn chưa thể sử dụng."
Mọi người ở bên cạnh suy đoán trên trời dưới biển, bọn họ đều không cho rằng Thẩm Tường đây là đang kéo dài thời gian, nhưng Thẩm Tường lại vẫn cứ đang kéo dài thời gian.
Chẳng mấy chốc, ba ngày đã trôi qua, Thẩm Tường và Viên Húc Phong vào thời điểm chiến đấu đều dốc hết toàn lực, lúc này Viên Húc Phong và Thẩm Tường chiến đấu đều không có kịch liệt như vậy, có thể thấy được hai người tiêu hao lớn tới cỡ nào.
"Tiểu tử ngươi thật đúng là có thể tốn sức!" Trên khuôn mặt già của Viên Húc Phong tràn đầy mồ hôi rơi xuống, Thẩm Tường cũng đang thở hồng hộc, nhưng nhìn còn có thể đánh tiếp được.
"Hắc hắc, ngươi muốn lấy được Vô Đạo Linh Thần đan thì cũng không có dễ dàng như vậy!" Thẩm Tường cười nói, lao tới lần nữa, tay không tấc sắt chiến đấu với Viên Húc Phong.
Đấu pháp của hắn vô cùng đơn giản, sử dụng Lưu Tinh Thần kình phối hợp với Chấn Thiên chưởng, những loại chiêu số lợi hại khác hắn đều không sử dụng.
"Thôi được, xem ra ta phải lấy ra chút bản lĩnh thật sự tới mới có tư cách đạt được viên Vô Đạo Linh Thần đan kia." Viên Húc Phong đột nhiên cười gằn, lấy ra một cây roi màu đen.
Cây roi này trông tương đối bình thường, vô cùng đen, ở trên không phát ra khí tức gì, không có đẹp giống như Thần đao màu xanh lam của hắn trước đó.
"Đây là cái gì?" Thẩm Tường nhíu mày hỏi, trông thấy vẻ mặt của Viên Húc Phong vào lúc này tự tin như vậy thì hắn có chút lo lắng.
"Ta chỉ là đổi một loại binh khí mà thôi, giữa trận đổi binh khí là được đi." Viên Húc Phong thay binh khí tốc độ rất nhanh, chính là đột nhiên rời xa Thẩm Tường, sau đó cất Thần đao vào bên trong thần khí trữ vật.
Hắn có thể sử dụng Thần khí trữ vật, nói rõ hắn chắc chắn tới từ trong vạn đạo, chỉ có điều hắn bây giờ đồ vật hắn có thể chứa rất ít, nhưng chứa đựng binh khí thì đủ.
"Cũng không có quy định là không thể đổi binh khí." Thẩm Tường khẽ gật đầu.
Người ở chỗ này giống như đều không biết Viên Húc Phong đột nhiên đổi cây trường tiên màu đen này để làm cái gì, Viên Húc Phong là người cùng thời đại với bọn họ, giữa hai bên đều hiểu nhau khá rõ, nhưng bọn họ đều không biết Viên Húc Phong có cây trường tiên (câu roi) này.
Ở dưới sự kinh ngạc hoài nghi của mọi người, Viên Húc Phong nhanh chóng tiến công, lúc này hắn tốc độ hắn bạo phát ra muốn nhanh hơn rất nhiều so với trước đó, rất rõ ràng hắn còn áp chế lại một phần lực lượng, dù sao hắn không thể giết Thẩm Tường, cho nên lúc xuất thủ sẽ có chút bảo lưu.
Đây cũng là Thẩm Tường dự liệu được, hắn chỉ là không biết cây roi kia của Viên Húc Phong đến cùng là có tác dụng gì!
Ba!
Viên Húc Phong ở đằng xa quất về phía Thẩm Tường một roi, tuy rằng không đánh trúng, nhưng lại không cần phải áp sát quá gần với Thẩm Tường, như vậy có thể phòng ngừa bị Thẩm Tường công kích ở khoảng cách gần.
Cho nên Thẩm Tường ở cách xa Viên Húc Phong thì sẽ phải tránh né, như vậy có lợi đối với ý đồ công kích từ xa của Viên Húc Phong.
Hai ngày sau đó, Viên Húc Phong đều đang dùng cây roi này chiến đấu với Thẩm Tường, kết quả cùng trước đó chẳng khác là bao, ai cũng không chiếm được tiện nghi của ai!
"Gia hỏa này chắc chắn còn cất giấu cái gì!" Thẩm Tường một mực đang cảnh giác.
Trời đã tối, trong đêm khuya, sao đầy trời bị đám mây dày đặc che mất, một màu đen kịt.
Viên Húc Phong vẫn giống như trước đó, tiếp tục vung trường tiên tới công kích Thẩm Tường.
Bởi vì trường tiên vốn chính là màu đen, cho nên bây giờ có thể dung hợp lại với màn đêm tối, dùng mắt đi nhìn thì tương đối khó nhìn.
Thẩm Tường cũng chỉ thông qua dao động yếu ớt sau khi vung roi để phán đoán khoảng cách của roi.
Viên Húc Phong hoàn toàn vung trường tiên màu đen giống như trước đó, sau khi Thẩm Tường phán đoán phạm vi trường tiên quật tới thì sẽ lập tức tránh đi.
Nhưng là, sau khi trường tiên đánh tới lần này, vậy mà khác với trước đó, giống như là một con rắn linh hoạt đột nhiên đuổi theo, trường tiên màu đen đã rời khỏi tay của Viên Húc Phong, trong chớp mắt đã bay nhảy tới trên người Thẩm Tường, cũng không phải là quật mà là trói Thẩm Tường lại với tốc độ cực nhanh.
Sau khi Thẩm Tường cảm nhận được thân thủ bị trói chặt lại thì lập tức hiểu được ý đồ của Viên Húc Phong.
Sau khi mọi người trông thấy thì đều không thể không bội phục chiêu này của Viên Húc Phong, trong lòng thầm mắng cái tên lão hồ ly Viên Húc Phong này!
"Ngươi có muốn nhận thua hay không đây?" Viên Húc Phong cười mỉm nói.
Lúc này Thẩm Tường đã bị cây trường tiên màu đen kia trói thân thể lại, chỉ lộ ra một cái đầu, hơn nữa còn đang thít chặt lại không ngừng.
Để Thẩm Tường cảm thấy đáng sợ là, trường tiên này vô cùng quỷ dị, không cần biết hắn dùng sức thế nào nhưng lực lượng đều giống như sẽ bị hấp thu vậy, dẫn tới hắn không cách nào tránh thoát khỏi trường tiên giống như có được sinh mệnh này.
Thẩm Tường trước đó cũng từng sử dụng Ngạo Thế Thanh Long đi trói người khác, mà bây giờ hắn lại bị người khác dùng phương thức giống vậy trói lại, chỉ có điều thứ này nhìn cũng không phải là thú loại gì, mà là một thứ rất thần kỳ.
"Gia hỏa này quả thực còn lưu thủ! Xem ra hắn sẽ nhận được một viên Vô Đạo Linh Thần đan."
"Tuy rằng có hơi vô sỉ, nhưng không có gì để nói, dù sao hắn cũng không có phạm vào quy tắc."
"Không sai, trường tiên màu đen kỳ quái kia của hắn cũng xem như là binh khí, chỉ có điều có được năng lực rất kỳ lạ mà thôi."
Mười bảy lão giả kia đều cho rằng Thẩm Tường chắc chắn phải thua, cho dù Thẩm Tường lúc này còn đang giãy giụa, nhưng bọn họ đều nhận định Thẩm Tường không còn bất kỳ cơ hội nào, trừ khi nhận thua, bằng không căn bản là không có cách nào thoát khỏi trường tiên màu đen kỳ quái đó.
Thẩm Tường giãy giụa không ngừng, lúc này hắn đã ngã xuống mặt đất, lăn lộn như một con bọ, không ngừng phát ra những tiếng gầm nhẹ.
"Ta đếm tới mười, nếu như ngươi không nhận thua, ta phải xin lỗi rồi." Viên Húc Phong cười lạnh nói, hiện tại Thẩm Tường đã bị hắn trói lại, có thể nói là mặc hắn xử lý, cho nên hắn vô cùng bình tĩnh.
Cái roi màu đen kia thế nhưng là thực lực tiềm ẩn của hắn, chuyên môn dùng để phòng thân, có thể thấy được hắn vô cùng cẩn thận, cho dù hắn rất mạnh, nhưng đều không buông lỏng cảnh giác.
Những cường giả hết sức quen thuộc đối với hắn kia đều âm thầm kinh hãi, bọn họ quen biết Viên Húc Phong lâu như vậy rồi mà cũng không biết Viên Húc Phong có loại thứ lợi hại này, nếu như bọn họ nảy sinh xung đột với Viên Húc Phong, Viên Húc Phong đột nhiên thả thứ này ra, bọn họ chắc chắn sẽ không chống đỡ được, cuối cùng cũng chỉ là một con đường chết.
P/S: Ta thích nào ... chương 4