Tế luyện thần binh cần thời gian rất dài, lúc tiêu trừ tinh thần lạc ấn cũng như vậy, nhanh nhất cũng phải một tháng, nhưng bây giờ mới chưa được bao lâu a!
Ba lão giả áo đỏ còn lại sau khi trông thấy Thẩm Tường thành công sử dụng được trường tiên màu đen này, vậy mà lập tức lao tới, bởi bì bọn hắn biết, nếu như bây giờ không lao tới, đồng bạn bọn hắn phải chết.
Bọn họ muốn cứu Giả Cương Nghị cũng không phải bởi vì hữu nghị, mà là bởi vì số lượng những người áo đỏ bọn hắn càng ngày càng ít, ngược lại là chỉ còn lại hai ba người, bọn họ không cách nào ngang ngược giống như trước đó nữa, hơn nữa còn có rất nhiều người sẽ tới trả thù bọn họ, bọn họ muốn cứu Giả Cương Nghị hoàn toàn là vì chính mình.
"Nhanh dùng cái kia!" Giả Cương Nghị hô.
Giả Cương Nghị thế nhưng là đại ca dẫn đầu bên trong đám người áo đỏ, chuyện trước đó hắn thương lượng với ba lão giả áo đỏ còn lại, hiện tại hắn đột nhiên nói như vậy khiến trong lòng Thẩm Tường rất bất an.
Tốc độ của ba người áo đỏ rất nhanh, lập tức lao tới xung quanh Thẩm Tường, bao vây Thẩm Tường lại, sau đó chỉ thấy đôi mắt của bọn họ trở nên đỏ bừng, mà thân thể cũng tràn ra từng đợt sương mù màu đỏ.
"Những gia hỏa này đến cùng nắm giữ bao nhiêu loại thủ đoạn tà môn này." Thẩm Tường vừa rồi đã cảm thấy Giả Cương Nghị phóng thích ra loại lực lượng âm băng kia đã vô cùng khó có thể tưởng tượng nổi, hắn cảm thấy loại lực lượng này hẳn là thuộc về Ngạo Thế Thần lực, người tu hành vô đạo cũng không thể sử dụng được mới đúng, nhưng Giả Cương Nghị thì vẫn có thể sử dụng.
"Lục Đạo Thần kính chắc chắn có thể ngăn cản được!" Thẩm Tường vô cùng tin tưởng Lục Đạo Thần kính, bởi vì vừa rồi Lục Đạo Thần kính đã trợ giúp hắn ngăn cản cỗ lực lượng âm băng vô cùng cường hãn kia của Giả Cương Nghị, bằng không toàn thân hắn bây giờ đã bị tê dại và đau đớn.
Sau khi ba lão giả áo đỏ kia vây quanh lấy Thẩm Tường, hai mắt bắn ra ánh sáng màu đỏ sậm, đánh vào trên não hải của Thẩm Tường, cũng không biết bọn họ đang làm cái gì.
"A!" Đầu của Thẩm Tường bị tia sáng đỏ này chiếu vào, một cơn đau nhói kịch liệt truyền đến, cả đầu hắn giống như sắp bị xé nát vậy.
"Các ngươi đang làm gì vậy!" Thẩm Tường tức giận quát: "Các ngươi đột nhiên động thủ với ta, như vậy không công bằng!"
"Tiểu vương bát đản, ta đã nhịn ngươi rất lâu." Một lão giả áo đỏ cười gằn nói, hai mắt bắn ra ánh sáng đỏ càng đậm hơn, mà đầu của Thẩm Tường càng thêm đau đớn.
Sau khi hơn mười lão giả còn lại trông thấy, vội vàng xông tới.
"Các ngươi đang làm gì vậy, đây không phải là một cuộc chiến công bằng sao?" Một lão giả tức giận nói: "Các ngươi liên thủ đối phó hắn, đây là muốn cho hắn chạy trốn sao?"
"Hừ, chẳng lẽ các ngươi không biết Kỷ Hành Viễn đang bế quan tu hành ở bên dưới sao? Hắn ở trên đây đều chỉ là đang kéo dài thời gian cho Kỷ Hành Viễn, một khi Kỷ Hành Viễn đột phá, hắn vẫn là sẽ chạy trốn." Giả Cương Nghị bị trói ở trên mặt đất cười lạnh nói: "Các ngươi cũng nhìn thấy rồi, tên tiểu quỷ này có rất nhiều thủ đoạn, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của hắn, chúng ta cuối cùng cũng không chiếm được cái gì, hơn nữa còn sẽ chết ở trong tay của hắn, trước đó đã có hai cái vết xe đổ."
Thẩm Tường lúc này còn đang gào thét không ngừng, ở cỗ lực lượng kia tiến vào trong đầu của hắn, để hắn cảm nhận được đau nhức kịch liệt không thôi, lúc này căn bản là nói không ra lời.
"Vậy các ngươi bây giờ muốn làm gì hắn?" Một lão giả đương nhiên cũng có thể nhìn ra, bọn họ muốn thắng được Thẩm Tường thì vẫn tương đối khó khăn, đặc biệt là Thẩm Tường đã tế luyện được cây trường tiên màu đen kia.
"Chúng ta đang sử dụng một loại vu chú đối với hắn, nếu như thành công, tới lúc đó là có thể để hắn nghe lệnh của chúng ta, là có thể để hắn ngoan ngoãn giao Vô Đạo Linh Thần đan ra." Giả Cương Nghị nói ra: "Chỉ cần hắn giao Vô Đạo Linh Thần đan ra thì chúng ta mới thương lượng xem nên phân phối như thế nào, hoặc là mọi người cùng nhau nghiên cứu một chút, bên trong Vô Đạo Linh Thần đan đến cùng ẩn chứa lực lượng gì mà có thể để người ta đột phá."
Thẩm Tường nghe thấy lời trao đỏi của bọn họ, trong lòng rất lo lắng, nhưng hắn khôn có biện pháp thoát khỏi bọn họ.
Hắn bây giờ căn bản không cách nào động đậy, Lục Đạo Thần kính cũng không cách nào chống lại công kích của loại vu chú này.
Ngay khi Thẩm Tường lòng nóng như lửa đốt, ngọn núi dưới lòng bàn chân đột nhiên run rẩy lên!
Người vây xem ở đằng xa sớm đã bị dọa tới chạy ra xa, bọn họ lo lắng cho mình sẽ bị ảnh hưởng tới, bọn họ không nhiều thì ít đều đoán được một chút, đám lão giả áo đỏ này sẽ không chiến đấu thành thật với Thẩm Tường.
"Đây là tình huống gì?" Giả Cương Nghị lúc này còn nằm ở trên mặt đất, cảm nhận được đại sơn đang rung động mãnh liệt, nhíu mày hỏi.
"Không biết, chúng ta sắp thành công." Một lão giả áo đỏ vô cùng hưng phấn, một khi thành công, Vô Đạo Linh Thần đan chính là của bọn họ.
Thẩm Tường vẫn đang gào thét, giọng nói đau đớn rất đáng sợ, vừa nghe đã cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Tường đang chịu đựng vô cùng đau khổ, bọn họ đều không có bất kỳ đồng tình nào, dù sao Thẩm Tường nắm giữ Vô Đạo Linh Thần đan, nhưng không có cho bọn hắn!
Ngay khi mọi người ở đây âm thầm cảm thấy đã nghiền, một giọng nói chói tai vang lên như sấm nổ truyền tới.
"Ta đến rồi!"
Đây là giọng của Kỷ Hành Viễn!
Giọng của Kỷ Hành Viễn truyền tới, tất cả mọi người đoán được cái gì đó, Kỷ Hành Viễn đột phá!
Nghĩ tới chuyện này, trên mặt bọn họ đều tràn ngập ghen ghét! Bọn họ đám người này bị vây ở chỗ này đã bao nhiêu năm rồi mà còn chưa thể rời đi, nhưng bây giờ Kỷ Hành Viễn lại sắp đột phá rời khỏi cái nơi quỷ quái này!
Sau khi giọng của Kỷ Hành Viễn truyền tới, đột nhiên xuất hiện đằng sau một lão giả áo đỏ.
"Ở đằng sau ngươi!" Giả Cương Nghị kinh quát lên, nhưng lại đã chậm, chỉ thấy hai tay Kỷ Hành Viễn lập tức cắm vào sau lưng lão giả áo đỏ kia, sau đó xé xác lão giả áo đỏ này ra làm đôi.
Sau khi xử lý xong lão giả áo đỏ này, cánh tay Kỷ Hành Viễn như đao bổ về phía hai tên lão giả áo đỏ còn lại, cánh tay tràn ra lực lượng màu vàng kim vô cùng bạo liệt và đáng sợ, sau khi bổ vào trên người hai lão giả áo đỏ, mang theo một cỗ lực lượng chấn động bạo tạc, trực tiếp chém mảng lớn thân thể thành thịt vụn sương máu.
"Là Ngạo Thế Cuồng lực!" Thẩm Tường thầm giật mình, lúc này hắn đã thoải mái hơn rất nhiều, cỗ lực lượng để cho hắn đau nhức kia đã biến mất.
Toàn thân Kỷ Hành Viễn kim quang lóng lánh, nhìn qua hơn mười lão giả đang trốn xa, rồi mới hét lớn một tiếng, lao tới, đập tới một chưởng, chưởng kình như lôi đình vạn quân chuyển dời đi tới, hơn mười lão giả kia đều cảm thấy phần lưng bị một cái chùy to lớn hung hăng đánh vào, chỉ thấy sau lưng bọn họ đều đã nứt ra.
Kỷ Hành Viễn lại bổ ra hai chưởng, chưởng kình ẩn chứa lực lượng vô tận trùng trùng điệp điệp xung kích tới, hơn mười lão giả kia bị chưởng kình bao phủ lại lần nữa, thân thể lập tức chia năm xẻ bảy, biến thành khối vụn!
Người vây xem ở đằng xa trước đó, lúc này đã chạy tới không còn hình bóng, bọn họ thế nhưng là chạy ra tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay!
"Đại thúc!" Thẩm Tường trông thấy Kỷ Hành Viễn đang trôi nổi đi lên từng chút một thì vội vàng hô.
"Ta đã đột phá thành công, Thẩm Tường, rất cảm tạ ngươi, bằng không ta còn không biết phải ở lại chỗ này bao lâu nữa!" Kỷ Hành Viễn mang trên mặt nụ cười mỉm: "Ngươi là một người rất có tiềm lực, chúng ta sau này nhất định còn có thể gặp lại, tạm biệt!"
"Bảo trọng!" Thẩm Tường hướng về phía Kỷ Hành Viễn đang trôi nổi trên không trung hô: "Vấn an lão Vương giúp ta."
P/S: Ta thích nào ... chương 5.