Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 3242 - Chương 3242 - Mã Kim Hồng

Chương 3242 - Mã Kim Hồng
Chương 3242 - Mã Kim Hồng

Sau khi Thẩm Tường xác định người này không cách nào động đậy, đã không còn lo lắng đối phương, đối phương không cách nào động đậy tuy nhiên thực lực còn rất mạnh, nếu không thì làm sao có thể xuất hiện được ở nơi này.

"Ha ha, ngươi đến cùng là bởi vì nguyên nhân nào mà không cách nào động đậy đây?" Thẩm Tường cười lớn hỏi: "Ngươi ở chỗ nào? Ta đi giúp ngươi, để ngươi có thể đi ra."

Đằng sau câu nói kia, đương nhiên là Thẩm Tường nói đùa, đối phương cường đại như vậy, hơn nữa vừa rồi ở trong lời nói đối với hắn cũng rất không khách khí, hắn đương nhiên sẽ không thực sự thả đối phương ra ngoài, hắn nói như thế cũng chỉ là muốn đi xem đối phương là người như thế nào mà thôi.

Sau khi người kia nghe thấy tiếng cười của Thẩm Tường, trong lòng rất tức giận, hắn đã nhìn ra được là Thẩm Tường biết được tình huống của hắn.

"Hừ, lão tử đang trong lúc bế quan, chỗ của ta ngươi không thể tới, sẽ quấy rầy tới ta." Người kia cười lạnh nói, thật ra thì trong lòng của hắn rất tức giận.

"Hắc hắc, ngươi chắc chắn là đã bế quan rất lâu rồi đi." Thẩm Tường cười nói: "Đoán chừng ngươi muốn bế quan cả đời, muốn bế quan tới chết."

Người kia nổi giận gầm lên một tiếng: "Tiểu quỷ, đừng càn rỡ, nếu như lão tử có thể đi ra ngoài thì nhất định sẽ vặn đầu của ngươi ra để đá chơi."

"Lão tử thích càn rỡ đấy, ngươi có thể làm gì được ta? Dù sao ngươi sẽ bế quan cả một đời, ta có cái gì mà phải sợ ngươi?" Thẩm Tường cười ha ha: "Không phải là dung mạo của ngươi rất xấu, cho nên không dám đi ra gặp ta đi."

"Tiểu vương bát đản, tuyệt đối không nên để cho ta có cơ hội bắt được ngươi." Người kia lửa giận ngút trời, gần như là gầm thét lên.

Thẩm Tường huýt sáo, không tiếp tục để ý tới người này, sau đó mới đi về phía đại môn.

Đại môn Tử Dương Thần điện có một cái lỗ, vừa nhìn thì biết cắm Tử Dương Thần kiếm vào.

Sau khi Thẩm Tường lấy Tử Dương Thần kiếm ra, tiếng một mực đang mắng to kia đột nhiên ngừng lại, đó là bởi vì hắn nhìn thấy Tử Dương Thần kiếm của Thẩm Tường.

"Là Tử Dương Thần kiếm, vương bát đản, ngươi là lấy được từ chỗ nào?" Giọng nói kia rất là kinh ngạc, vội vàng hỏi.

Thẩm Tường không trả lời hắn, bởi vì giọng nói của đối phương rất không lễ phép, hắn đã nhắm Tử Dương Thần kiếm vào ngay cái lỗ kia, lúc đang muốn chọc vào thì giọng nói kia lại hô to.

"Tiểu ... vị thiếu hiệp kia, chờ một chút."

Thẩm Tường ngẩn người, đối phương đột nhiên lại tôn kính hắn như vậy, quả thật làm cho hắn không nghĩ ra a.

"Tại sao?" Thẩm Tường cũng không có vội chọc Tử Dương Thần kiếm vào, người này rất rõ ràng là có chuyện rất quan trọng muốn nói với hắn.

"Nếu như ngươi cứ đi vào như vậy thì sẽ rất nguy hiểm, ngươi khả năng không biết tình huống bên trong Tử Dương Thần điện đi, nhưng ta biết, tình huống bên trong vô cùng gay go, không giống với trong tưởng tượng của ngươi." Người kia hô.

"Ồ?" Thẩm Tường rất nghi ngờ người này: "Tại sao ta phải tin tưởng ngươi?"

Người kia lúc này vô cùng hối hận khi vừa rồi chửi mắng Thẩm Tường, thanh Tử Dương Thần kiếm kia rõ ràng rất quan trọng đối với hắn, bây giờ hắn thế nhưng là phải khách khách khí khí đối với Thẩm Tường.

"Thiếu hiệp, vừa rồi có nhiều chỗ đắc tội, xin hãy tha thứ, con người của ta cũng không phải là gia hỏa xấu gì, nhưng bình thường ăn nói có hơi lỗ mãng một chút, hơn nữa tính tình cũng không tốt, còn xin ngươi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân."

Thẩm Tường đột nhiên cảm thấy rất thú vị, người này rõ ràng là có chuyện muốn nhờ vả hắn, bằng không thái độ không có chuyển biến to lớn như vậy, mới vừa rồi còn chửi mắng hắn như thế, nhưng bây giờ lại phải quỳ xuống nhận sai.

"Có phải ngươi có chuyện gì cần nhờ vả ta hay không?" Thẩm Tường cười nói: "Có chuyện gì thì ngươi nói nhanh lên đi."

"Đúng vậy, ta hy vọng ngươi có thể cứu ta ra ngoài, một khi thành công, ta chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi." Người kia nói ra: "Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không làm tổn thương ngươi, ta có thể thề, ta có thể ký kết một cái huyết khế với ngươi."

"Ồ? Ta phải làm gì mới có thể cứu được ngươi!" Thẩm Tường nhìn vào Tử Dương Thần kiếm trong tay mình một chút, hắn cảm thấy chắc chắn phải dựa vào thanh Tử Dương Thần kiếm này mới được, bởi vì vừa rồi sau khi đối phương chính là nhìn thấy hắn lấy Tử Dương Thần kiếm ra thì thái độ mới có thay đổi lớn như vậy.

"Dùng Tử Dương Thần kiếm của ngươi là được rồi, ngươi nhìn thấy nơi này có một bức tượng đá con cọp không?" Người kia nói ra: "Ngươi đi tới, dùng Tử Dương Thần kiếm làm hỏng bức tượng đá con cọp là được, ta là có thể từ bên trong đi ra!"

Thẩm Tường cười nói: "Không phải vừa rồi ngươi nói chính mình đang bế quan sao?"

Người kia gần như muốn khóc lên: "Mới vừa rồi là ta không đúng, ta sai rồi, mau cứu ta ra đi a, ta thế nhưng là bị nhốt ở chỗ này rất lâu rồi, ta cũng không nhớ là bao nhiêu năm nữa."

Trước đó hắn cho rằng Thẩm Tường là một tên đánh bậy đánh bạ mới đi vào được, nhưng bây giờ nhìn thấy Thẩm Tường có Tử Dương Thần kiếm thì mới biết Thẩm Tường là thông qua Tử Dương Thần kiếm mà tiến vào, hơn nữa mục đích chính là Tử Dương Thần điện kia.

"Không!" Thẩm Tường đã nhìn thấy bức tượng đá hình con hổ, hắn hô.

"Van xin ngươi!" Người kia khóc cầu, để cho người ta cảm thấy hắn rất không có cốt khí.

Thái độ của Thẩm Tường vô cùng kiên quyết, hắn lắc đầu: "Ai bảo vừa rồi ngươi mắng ta!"

"Chỉ cần ta đi ra, ta cho ngươi mắng lại ... không, ta cho ngươi hung hăng đánh, ta có thể dập đầu đối với ngươi, ta có thể gọi ngươi là gia gia." Người kia khóc cầu: "Lão tổ tông, cầu ngươi thả ta ra đi, đối với ngươi mà nói thì đây chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, Tử Dương Thần kiếm của ngươi có thể cứu ta ra một cách rất dễ dàng."

Thẩm Tường nhìn vào Tử Dương Thần kiếm trong tay, cười hắc hắc, người này vừa rồi mắng chửi người ta thế nhưng là má nó rất hung a, nhưng bây giờ lại uất ức như vậy để Thẩm Tường không thể nín được cười.

"Đại ca, tình huống bên trong Tử Dương Thần điện thật không đơn giản giống như ngươi nghĩ, nếu ngươi cứ đi vào như vậy thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, nếu như có ta đưa ngươi đi vào thì sẽ trở nên vô cùng an toàn." Người kia hô.

"Ngươi nói cho ta nghe tình huống bên trong một chút." Thẩm Tường cũng hết sức tò mò, tại sao nơi này lại có những người khác tiến vào, hắn còn tưởng rằng chỉ có người đạt được Tử Dương Thần kiếm thì mới có thể đi vào.

"Ta là tới từ một cái tộc đàn ở Vạn Đạo chi thượng, tộc đàn này tên là Đạo tộc (trộm), chuyên một trộm cắp đồ vật, hơn nữa những thứ chúng ta trộm cắp đều là loại rất trân quý, hơn nữa còn là những thứ rất khó chiếm được, chúng ta đi vào những nơi đều là những nơi khó đi vào nhất." Người kia nói.

"Ừm, ngươi tên là gì?" Thẩm Tường hỏi.

"Ta tên Mã Kim Hồng."

"Trông ngươi rất uất ức a." Thẩm Tường cười nói: "Ngươi như vậy mà còn là một tên đạo tặc."

"Đúng, ta là một tên đồ bỏ đi, bằng không ta cũng sẽ không bị nhốt ở chỗ này." Mã Kim Hồng rất buồn bực nói ra: "Cầu ngươi cứu ta ra đi a, ta không muốn tiếp tục bị nhốt ở chỗ này."

"Ở bên trong Tử Dương Thần điện có rất nhiều người thuộc Đạo tộc, bọn họ thế nhưng là không có nói chuyện dễ như ta, hơn nữa thực lực của bọn họ rất cường đại, lại bị nhốt ở bên trong, bây giờ ngươi đi vào, bọn họ trông thấy ngươi có được Tử Dương Thần kiếm vậy chắc chắn sẽ cướp đoạt Tử Dương Thần kiếm của ngươi, bởi vì đạt được Tử Dương Thần kiếm thì bọn họ mới có thể mở đại môn bảo khố ở bên trong." Mã Kim Hồng nói ra: "Nếu như ta mang ngươi đi vào thì ta có thể giúp ngươi thoát khỏi bọn họ."

Thẩm Tường có hơi không tin, nói: "Ngươi có năng lực lớn như vậy?"

Mã Kim Hồng cười nói: "Ngươi cũng chớ xem thường ta!"

P/S: Ta thích nào ... chương 1

Bình Luận (0)
Comment