Thẩm Tường cũng cảm nhận được có rất nhiều người đang tới gần, thực lực của những người này đều rất mạnh, thả ra một cỗ uy áp khiến hắn có hơi không thở nổi, đặc biệt là khí tức của một người trong đó, rất là kinh khủng.
Chẳng mấy chốc, đám người này đã xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ, đám người này phần lớn là người trung niên, trong đó có mấy lão giả, nhưng những lão giả này cũng không phải là rất mạnh, Thẩm Tường trông thấy những người này, trong lòng không có một chút cảm giác tốt đẹp nào đối với bọn họ, trông quả thực rất chi là giống cường đạo, từng tên mặt mũi đều đầy vẻ hung ác.
"Ngươi là Đạo tộc?" Một tên đại hán trong đó vai khiêng một cái Đại Khảm đao màu vàng kim hỏi.
"Vâng, ta gọi là Mã Kim Hồng, năm đó lúc tiến vào, bởi vì ta không cẩn thận nên động vào cơ quan, cho nên bị phong ấn vào bên trong một bức tượng đá, không biết các vị có còn ấn tượng hay không?" Mã Kim Hồng chính là vì giúp Thẩm Tường, để Thẩm Tường có thể tiến vào nơi này an toàn, bằng không hắn không muốn gặp lại đám gia hỏa này, hắn cảm thấy đám gia hỏa này năm đó có thể cứu hắn ra, nhưng bọn họ lại không.
Đơn giản chính là lo lắng thêm một người thì cần phải chia thêm một phần, cho nên không cứu hắn ra, nghĩ tới điểm này, trong lòng Mã Kim Hồng thế nhưng là rất tức giận, bởi vì điều này mà khiến cho hắn bị vây ở cái nơi rất nhỏ kia trong rất nhiều năm.
"Ta đương nhiên là có ấn tượng!" Tên đại hán trung niên kia cười ha ha nói: "Ngươi chính là cái thằng xui xẻo đó đi, ha ha..."
Điều này làm cho Mã Kim Hồng càng tức giận hơn, hắn chỉ là do thực lực của đám người này nên mới không tấn công, đừng nhìn trước đây hắn mắng người dữ tợn như thế nào, kỳ thực hắn là một người rất nhát gan, từ khi hắn quỳ xuống để cảm ơn Thẩm Tường là có thể nhìn ra được.
"Hiện tại ta là Đạo vương, ngươi trông thấy ta còn không mau quỳ xuống!" Người trung niên kia vung Hoàng Kim Đại Khảm đao trong tay, lạnh lùng cười nói với Mã Kim Hồng.
Mã Kim Hồng nhíu mày: "Đạo vương thế nhưng là người cường đại nhất bên trong Đạo tộc..."
"Quỳ xuống cho ta!" Đại hán trung niên rất tức giận, hắn đột nhiên xuất kích, xoay người dùng sống đao quét về phía đầu gối của Mã Kim Hồng, để Mã Kim Hồng quỳ xuống.
"Ngươi cũng quỳ xuống cho ta!" Tên đại hán trung niên kia lạnh lùng nói với Thẩm Tường.
Thẩm Tường nhíu mày, hắn là sẽ không tùy tiện quỳ xuống cho người khác.
"Hắn là đại ca ta, ngươi sỉ nhục ta thì được, nhưng nếu như ngươi bất kính với hắn, ta chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." Mã Kim Hồng bây giờ không chỉ quỳ xuống, hơn nữa còn ngã sắp ở mặt đất, đầu thì bị cái tê nam tử trung niên xưng Đạo vương kia hung hăng giẫm đạp.
Thẩm Tường vừa rồi đã quan sát quảng trường hình vuông này ở trước mặt và ở hai bên trái phải phân biệt đều có ba cái đại môn, hắn cũng không biết những đại môn kia là để làm gì tuy nhiên có thể xác định, đó có thể đi về nhiều nơi trong Tử Dương Thần điện.
"Hắn không phải người của Đạo tộc, không cần quỳ Đạo vương." Mã Kim Hồng trông thấy Đạo vương đi về phía Thẩm Tường, hơn nữa mặt mũi còn đầy vẻ tức giận, trong lòng của hắn âm thầm lo lắng.
"Xem ra trong tay của hắn có Tử Dương Thần kiếm." Đạo vương đột nhiên dừng lại, ngửa đầu cười ha hả: "Thật đúng chiếm được mà không uổng phí công sức chút nào, ha ha ha ... cuối cùng thì ta cũng có được Tử Dương Thần kiếm!
Những tên Đạo tộc khác thì đều giật mình, sau đó thì mặt mũi đầy vẻ vui mừng, vội vàng bao vây Thẩm Tường lại.
"Ngươi ..." Mã Kim Hồng thế nhưng là cái gì cũng không nói, nhưng lại vẫn bị đối phương phát hiện.
"Đừng cho rằng ta là ngu ngốc." Đạo vương nói ra: "Gia hỏa này tu vi thấp như vậy nhưng lại có thể đi vào nơi này, hơn nữa còn có thể cứu được ngươi ra, như vậy chỉ có một cái khả năng, chính là hắn có được Tử Dương Thần kiếm!"
Mã Kim Hồng hét lớn một tiếng, đột nhiên bay nhào tới, ôm chặt tên Đạo vương kia lại rồi hét lớn với Thẩm Tường: "Đại ca, ngươi đi nhanh lên!"
Thẩm Tường ngẩn người, hành động này của Mã KIm Hồng không thể nghi ngờ chính là hành động tìm chết, toàn thân Mã Kim Hồng bành trướng, lực lượng trong cơ thể đang sôi trào, đang thiêu đốt, đang bành trướng, rất rõ ràng là không muốn sống!
Trước đó hắn mặc cho tên Đạo vương này giẫm vào trên mặt một cách tùy ý mà không lên tiếng, để cho người ta cảm thấy hắn rất hèn nhát, nhưng là hiện tại hắn vì bảo vệ Thẩm Tường, lại liều lĩnh ôm lấy Đạo vương, để cho lực lượng trong cơ thể mình phóng xuất ra, muốn thông qua việc tự bạo để đồng quy vu tận với Đạo vương.
Những người khác đã lao tới Thẩm Tường, Thẩm Tường lấy Lục Đạo Thần kính ra, thông qua Lục Đạo Thần kính đánh ra từng đạo quang mang mãnh liệt, một đạo quang mang chính là một cái phong ấn tạm thời, làm cho toàn bộ những người kia đều đứng im tại chỗ, sau đó ngồi lên Lục Đạo Thần kính, bay lên, hắn lấy Cửu Tiêu Thần kiếm ra, đâm về phía đầu của Đạo vương.
Đạo vương nổi giận gầm lên một tiếng, phóng xuất ra một cơn sóng âm rất mãnh liệt, muốn ngăn cản Thẩm Tường đâm tới, lúc này hắn đã bị Mã Kim Hồng dùng hết lực lượng ôm chặt lại, căn bản không cách nào động đậy.
Lúc Thẩm Tường đâm kiếm, bởi vì sóng âm đột nhiên của đối phương cũng dẫn tới lực lượng của hắn giảm đi, nhưng Cửu Tiêu Thần kiếm của hắn vẫn là đâm tới, đâm vào trong mắt của Đạo vương, khiến Đạo vương gào thét thống khổ.
"Lên!" Thẩm Tường nắm lấy cánh tay của Mã Kim Hồng, dùng lực thu Mã Kim Hồng vào Lục Đạo Thần kính.
Cùng lúc đó, những những người khác bị Thẩm Tườn phong ấn, lúc này đều đã thoát khỏi phong ấn, thi nhau đánh tới, Đạo vương cũng dùng hết lực lượng nện về phía Thẩm Tường.
Vòng bảo hộ mà Lục Đạo Thần kính của Thẩm Tường thả ra vô cùng mạnh, tuy rằng đứng trước nhiều công kích cường đại như vậy, nhưng người ở bên trong đều không chịu phải tác động gì, chỉ là bởi vì sự rung động của Lục Đạo Thần kính mà khiến cho bọn hắn cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Thẩm Tường khống chế Lục Đạo Thần kính, nhanh chóng lao tới ba cái đại môn rất lớn ở vách đá bên trái, tốc độ phi hành của Lục Đạo Thần kính cũng rất nhanh, trong mấy cái chớp mắt đã đi vào.
Sau khi tiến vào đại môn đó, bọn họ đi vào bên trong một gian phòng đá to lớn khác, để bọn họ cảm thấy kỳ quái là, đám người kia cũng không có đuổi theo.
"Lão Mã, ngươi không sao chứ?" Thẩm Tường hỏi.
"Ta không sao!" Mã Kim Hồng lúc này mới lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, hắn còn tưởng rằng vừa rồi là xong đời rồi, hắn cảm thấy khi đó chỉ có bản thân mình liều mình mới có thể cứu được Thẩm Tường, nào ngờ Thẩm Tường lại có thể ở dưới loại nghịch cảnh này còn có thể mang theo toàn thân hắn chạy đi.
"Đại ca, ngươi thật lợi hại!" Mã Kim Hồng một mặt bội phục, càng nhận định người đại ca này hơn.
Thẩm Tường chỉ cười.
"Bọn họ không dám vào nơi này, có thể là bởi vì nơi này là địa bàn của một đám người khác." Thẩm Tường quan sát xung quanh rồi nói.
Hắn không cách nào sử dụng lực lượng không gian ở trong này, cho nên hắn cần phải cẩn thận hơn mới được.
"Bọn họ chỉ có hơn hai mươi người." Mã Kim Hồng nói ra: "Bọn họ ở trong này nhiều năm như vậy chắc là không chiếm được thứ gì, hơn nữa còn bởi vậy mà sinh ra bất đồng, cho nên bây giờ đã chia rẽ, trong này chắc là có rất nhiều nhóm nhỏ."
Thẩm Tường vừa nói xong thì có rất nhiều thanh kiếm bay vụt tới.
"Cút cho ta!" Mã Kim Hồng rất tức giận, hơn nữa những kiếm bay tới này cũng không phải là thứ lợi hại gì, sau khi hắn nhảy ra khỏi Lục Đạo Thần kính, thân thể chấn động, âm một tiếng bộc phát ra một cỗ sóng khí cuồng bạo, chấn động toàn bộ phi kiếm bay vụt tới kia rơi xuống mặt đất.
Mã Kim Hồng vốn đang nổi giận, vừa mới thoát khỏi nguy hiểm thì lại gặp phải uy hiếp khác, để hắn nhịn một bụng lửa giận.
P/S: Ta thích nào ... chương 3.