Thẩm Tường tiến vào Tử Dương Thần điện không được bao lâu thì bị cái tên Đạo vương kia nhìn chằm chằm vào, hiện tại hắn chỉ biết là ở trong Tử Dương Thần điện có tới chín cái cửa, hiện tại hắn đang ở bên trong một cánh cửa.
"Ngươi thực sự muốn cho chúng ta hai cân Vạn Đạo Thần thổ?" Lão giả kia rõ ràng là có hơi không dám tin tưởng, không nói bây giờ xem như trước kia, bọn họ lúc bọn họ ở Vạn Đạo chi thượng có thể có được hai cân Vạn Đạo Thần thổ cũng đã là rất nhiều rồi.
Thẩm Tường khẽ gật đầu: "Ta tuyệt đối sẽ không lừa các ngươi, dù sao chúng ta phải ký kết huyết khế, nếu như ta không đưa cho các ngươi, ta chắc chắn sẽ bị huyết khế phản phệ mà chết."
Hai lão giả kia nhìn chằm chằm nhau, sau đó mới khẽ gật đầu, bắt đầu ký kết huyết khế với Thẩm Tường, một khi ký kết thành công, bọn họ có thể lấy được hai cân Vạn Đạo Thần thổ.
Bọn họ bị vậy ở bên trong Tử Dương Thần điện rất nhiều năm, trong này căn bản không có tài nguyên gì, cho nên nếu như bây giờ có thể lấy được một chút Vạn Đạo Thần thổ, chuyện này đối với bọn họ mà nói thực lực tăng lên rất nhiều.
Bây giờ thế nhưng là hai cân Vạn Đạo Thần thổ, bọn họ làm sao có thể không động tâm cho được?
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã ký kết một cái huyết khế với Thẩm Tường, Thẩm Tường lập tức đưa Vạn Đạo Thần thổ cho họ.
Sau khi bọn họ đạt được Vạn Đạo Thần thổ, trên khuôn mặt già nua kia đều nở ra nụ cười tươi.
Vạn Đạo Thần thổ mà Thẩm Tường đưa cho bọn họ đối với bọn họ là vô cùng quan trọng, bọn họ có được những Vạn Đạo Thần thổ này là có thể để cho bọn họ thu hoạch được Thần khí cường đại hơn, nếu như ở dưới tình huống thực lực tương đương, nếu như Thần khí trong tay mình có thể cường đại hơn, như vậy phần thắng sẽ càng lớn hơn!
"Được rồi, hiện tại chúng ta có thể tiếp tục ở chỗ này." Trong lòng Mã Kim Hồng có chút khó chịu, hắn cảm thấy Thẩm Tường giao Vạn Đạo Thần thổ cho những người này thì chẳng khác nào cho chó ăn.
Mã Kim Hồng cũng biết Vạn Đạo Thần thổ của Thẩm Tường là đồ tốt, chỉ có điều vì có thể tiếp tục ở lại chỗ này, Thẩm Tường mới không thể không lấy ra.
Chút Vạn Đạo Thần Thổ đó đối với Thẩm Tường mà nói căn bản chẳng tính là gì, hắn còn có cả đống lớn, hắn đương nhiên sẽ không nói chuyện này ra, bằng không chỉ dựa vào sự tham lam của đối phương thì chắc chắn sẽ nghĩ mọi biện pháp để giành được từ trên người của hắn.
"Nếu như các ngươi không rời khỏi chỗ này mà nói, không ngại tới trong phủ của chúng ta, như thế nào?" Lão giả kia cười nói, hắn cũng rất tò mò về lai lịch của Thẩm Tường và Mã Kim Hồng, thế mà có thể có được Vạn Đạo Thần thổ, hơn nữa còn bị Đạo vương truy sát.
Hắn suy đoán, Thẩm Tường và Mã Kim Hồng chắc chắn là đào được Vạn Đạo Thần thổ ở bên trong Tử Dương Thần điện, sau đó bị Đạo vương biết, cho nên mới sẽ truy sát bọn họ.
Trong lòng hai lão giả đều có chút tâm tư của chính mình, bọn họ cảm thấy trong tay Thẩm Tường còn có Vạn Đạo Thần thổ!
Hai cân Vạn Đạo Thần thổ tuy rằng đã rất nhiều, nhưng sự tham lam của bọn họ là không có cách nào thỏa mãn được, trừ khi bọn họ xác định trên người Thẩm Tường đã không còn Vạn Đạo Thần thổ.
Thẩm Tường và Mã Kim Hồng đi theo đám người bọn họ, trên đường đi cũng nói chuyện phiếm dây cà ra dây muống.
Bọn họ đều là người của Đạo tộc, có điều sau khi đi vào nơi này, bởi vì phát hiện chín cánh cửa, cho nên một đám người của Đạo tộc chia ra làm chín cỗ thế lực, phân biệt tiến vào chín cánh cửa khác nhau, như thế vừa tới, chỉ cần phát hiện bảo vật ở bên trong thì như vậy sẽ thuộc về cỗ thế lực kia, tuyệt đối không được can thiệp lẫn nhau.
Mà Đạo vương là một thế lực chia ra từ trong đó, là cường thế nhất, hơn nữa hắn nhận định bảo vật của Tử Dương Thần điện là ở ngay trong quảng trường trung tâm rộng lớn kia, chỉ là nhiều năm qua, bọn họ đều không thu hoạch được cái gì.
Hai lão giả này là hai huynh đệ, đại ca tên là Ôn Nguyên, đệ đệ tên là Ôn Kiệt, trước khi bọn họ tiến vào thì trong cái đám ba mươi tên Ngạo Thế Cuồng cảnh đỉnh phong kia, thực lực cũng xem như là rất mạnh.
Đương nhiên, ở trong mấy vạn năm sau đó cũng có không ít người bước vào Ngạo Thế Cuồng cảnh, bọn họ tuy rằng bị vây ở chỗ này, nhưng nơi này có thể thu được Ngạo Thế Cuồng lực, bọn họ vẫn có thể tu hành, chỉ có điều tốc độ rất chậm mà thôi.
Trong lúc đó bọn họ cũng từng hỏi qua Vạn Đạo Thần thổ của Thẩm Tường là lấy được từ nơi nào, Thẩm Tường chỉ nói rất mơ hồ là đào bừa mà được.
Sau khi đi tới Ôn phủ, Thẩm Tường và Mã Kim Hồng được sắp xếp vào trong một căn phòng để nghỉ ngơi.
"Đại ca, ngươi cứ đưa Vạn Đạo Thần thổ cho bọn họ như vậy sao, thật đúng là đáng tiếc a." Mã Kim Hồng vẫn cứ đau đáu chuyện này trong lòng.
"Không sao, ít ra chúng ta bây giờ đã được an toàn." Thẩm Tường nói.
"Ta thấy không có đơn giản như vậy, ta hiểu rất rõ đối với Đạo tộc." Mã Kim Hồng hừ một tiếng: "Những gia hỏa này chắc chắn sẽ thương lượng nên tiếp tục lừa chúng ta như thế nào."
Thẩm Tường không nghi ngờ lời nói của Mã Kim Hồng chút nào, chỉ có điều bây giờ hắn cũng chưa có cách nào.
Tử Dương Thần đinệ này vô cùng quỷ dị, trông rất trống trải, cũng không có bảo vật gì, nhưng Thẩm Tường tin chắc rằng, trong này chắc chắn sẽ có thứ gì đó.
"Nếu như có thể lấy Cửu Tiêu Thần kiếm ra thì tốt." Thẩm Tường chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, hắn cũng không dám lấy ra thật, nếu như để người phát hiện, người nơi này chắc chắn sẽ đối đãi với bọn họ như tên Đạo vương kia.
Ngay khi Thẩm Tường đang suy nghĩ biện pháp thăm dò nơi này thì đột nhiên có người gõ cửa.
Sau khi Thẩm Tường mở cửa, phát hiện một nữ tử có dáng dấp cực kỳ yêu diễm.
"Thẩm đại ca, nơi này có một chút đồ ăn, là ta tự mình làm, ngươi nếm thử một chút." Nữ tử mỉm cười quyến rũ với Thẩm Tường, nụ cười đó rất chi là câu hồn.
"Đa tạ!" Thẩm Tường mỉm cười, rồi sau đó nhận lấy.
"Không cần phải khách khí." Nữ tử yêu diễm khẽ cười, sau đó đóng cửa lại mà rời đi.
Mã Kim Hồng vội vàng chạy tới, cầm lấy cái điểm tâm, muốn đưa vào trong miệng, Thẩm Tường vội vàng dùng mắt ra hiệu cho hắn.
"Cẩn thận một chút!" Thẩm Tường truyền âm cho Mã Kim Hồng: "Lúc ăn hết, nhớ dùng Ngạo Thế Cuồng lực bao trùm điểm tâm, đừng cho điểm tâm chịu tới bất kỳ hư hao nào, trong này có độc, chúng ta chỉ làm ra vẻ ăn mà thôi!"
Thẩm Tường thế nhưng là rất cẩn thận, hơn nữa hắn hiểu khá rõ về độc, ở trong liếc mắt vừa rồi đã nhìn ra được.
"Tiện nhân này, ta muốn tiêu diệt nàng ta." Mã Kim Hồng giận dữ trong lòng, truyền âm với Thẩm Tường.
"Chớ để ý nàng ta, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm." Thẩm Tường thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi ở trên một cái ghế.
Không bao lâu sau, nữ tử kia lại tới gõ cửa, Thẩm Tường mở cửa ra để cho nàng đi vào, nàng ta vừa tiến vào đã lôi kéo làm quen các kiểu với Thẩm Tường, không ngừng quyến rũ Thẩm Tường, Thẩm Tường chỉ có thể mặt ngoài làm ra vẻ cảm thấy rất hứng thú mà nôi, nữ nhân này tuy rằng xinh đẹp, nhưng ở trong những nữ nhân hắn đã gặp thì còn chưa có chỗ xếp hạng, hắn đương nhiên chướng mắt.
Nữ tử này tên là Cừu Ngọc Tình, Ngạo Thế Cuồng cảnh trung kỳ, nàng ta nói nàng ta ở bên trong Ôn phủ này thế nhưng là đệ nhất mỹ nhân.
"A, các ngươi làm sao lại không ăn những bánh ngọt này a? Có phải ăn không ngon hay không, vậy mà còn nhiều như vậy?" Cừu Ngọc Tình trông thấy chỉ thiếu đi mấy miếng nên dò hỏi.
"Ăn rất ngon, chỉ có điều ta đã no rồi, ăn không vào." Mã Kim Hồng cười nói: "Còn lại nhiều như vậy thì vẫn là ngươi ăn đi, đừng lãng phí!"
Mã Kim Hồng bưng đĩa bánh ngọt lên đưa về phía Cừu Ngọc Tình.
Thẩm Tường cũng cười nói: "Mọi người cùng nhau ăn, tranh thủ thời gian ăn hết những bánh ngọt này, đừng uổng phí tâm ý của cô nương!"
Thẩm Tường cầm lên một miếng đưa cho Cừu Ngọc Tình, sau đó mình cũng cầm một cái lên đưa vào bên trong miệng, đó là ăn giả, sẽ không trúng độc.
Sau khi Cừu Ngọc Tình trông thấy Thẩm Tường và Mã Kim Hồng đều ăn, nàng ta cảm thấy Thẩm Tường và Mã KIm Hồng đã ăn tới đủ nhiều, thần sắc đột nhiên lạnh lùng: "Bánh mà các ngươi ăn có độc, loại độc này rất lợi hại, nếu như không lấy được giải dược, các ngươi sẽ rất đau khổ!"
P/S: Ta thích nào ...