Cổ Đông Thần từng nói hôm nay sẽ xảy ra một số chuyện, không phải chỉ có đơn giản là tỏ thái độ như vậy, nếu như Thánh Quang giáo không đáp ứng tới giúp một tay, chẳng lẽ sẽ một mạch đi thẳng? Mà Cổ Đông Thần cũng sẽ khong làm một số chuyện gì sao?
Theo như Thẩm Tường nghĩ, Thánh Quang giáo chắc chắn sẽ ở trên cái Đại hội Anh Hùng ngày hôm nay, bức bách Thần Võ đại lục thần phục với bọn hắn, hoàn thành đại nghiệp độc bá Đông Hải!
Đương nhiên, hắn bây giờ còn chưa nhìn ra sẽ có tai vạ gì rơi vào trên đầu của hắn, hắn ở Thần Võ đại lục tuy nổi danh, nhưng bây giờ ở bên trong một đám Niết Bàn cảnh thì hắn cũng chỉ là một tên tiểu lâu la.
"Nếu như đến ngày đó tình nguyện đến Thần Võ dại lục cùng đánh lui yêu ma thì giơ tay lên đi!" Cổ Đông Thần cũng không có kiên nhẫn, hắn sớm cũng đã biết được kết quả, chỉ có điều bây giờ là đang dựa theo kế hoạch mà hắn vạch ra mà làm.
Đi qua một lát, tất cả mọi người đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, những người đến từ các đại lục hải ngoại kia đều không có một người nào giơ tay lên, mà Cổ Đông Thần lại rất bình tĩnh, chưởng môn môn phái khác trên Thần Võ đại lục cũng là như thế, bọn họ dường như sớm đã nghĩ đến điểm này.
Câu nói kia của Cổ Đông Thần giống như là một câu nói không quan trọng, thật giống như ai cũng sẽ không để ý.
Trong quảng trường yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười to tràn ngập trào phúng, cười đến rất buồn nôn, để cho người ta nghe thấy mà cũng không thể không nhíu mày.
Lúc mọi người ở đây hướng phương hướng tiếng cười truyền đến mà nhìn sang, một người nam tử trung niên mặc áo bào màu vàng kim đứng lên, hơn nữa còn đi ra khỏi chỗ ngồi, vừa cười lớn vừa đi đến nơi trống trải ở giữa kia.
Người này thật sự là giáo chủ Thánh Quang giáo, Tần Trạch Quân!
Hắn đối mặt với Cổ Đông Thần, nụ cười trên mặt đột nhiên dừng lại, hắn chỉ vào Cổ Đông Thần, cười lạnh nói: "Cổ Đông Thần, không có người nào ủng hộ ngươi! Nếu như chỉ là người bên trên Thần Võ đại lục các ngươi thì căn bản là không có cách nào chống lại những yêu ma tiến tới như thủy triều kia!"
Mặt Cổ Đông Thần không thay đổi mà nhìn lấy Tần Trạch Quân.
"Ta rất hiểu vấn đề này!" Cổ Đông Thần nhàn nhạt nói, cho tới bây giờ hắn còn có thể bình tĩnh được như thế, điều này làm cho những cường giả ở các đại lục hải ngoại kia đều âm thầm bội phục.
"Các cường giả Thần Võ đại lục, ở trước mặt các ngươi chỉ có ba con đường có thể đi! Thứ nhất, thần phục Thánh Quang giáo, thứ hai, chính là các ngươi chống lại yêu ma, thứ ba là rời khỏi Thần Võ đại lục." Tần Trạch Quân lạnh lùng quét mắt nhìn những cự đầu chưởng môn kia của Thần Võ đại lục, nếu như bọn họ đều làm ra quyết định, chỉ có Cổ Đông Thần không muốn thì bọn họ sẽ có hành động bước tiếp theo.
Tần Trạch Quân thế nhưng là lên kế hoạch đã lâu, hiện tại chỉ thiếu chút nữa là có thể hoàn thành đại nghiệp thống nhất Đông Hải của hắn, hơn nữa còn sẽ trở thành một cái truyền kỳ, được ghi chép vào trên sử sách! Bởi vì hắn từ trước tới nay là người đầu tiên độc bá một vùng biển, dã tâm của hắn sẽ càng lớn, không chỉ là Đông Hải mà là toàn bộ Phàm Võ giới!
"Ta hứa hẹn, chỉ cần các ngươi nguyện ý thần phục Thánh Quang giáo, dựa theo quy tắc của Thánh Quang giáo đi quản lý đại lục này thì các ngươi còn là cự đầu bá chủ của đại lục này, các ngươi vẫn còn là chưởng môn cao cao tại thượng, các ngươi còn có thể cùng hưởng toàn bộ tài nguyên của Đông Hải!" Giọng nói của Tần Trạch Quân rất dõng dạc, nói đến để cho rất nhiều người đều động tâm.
Bởi vì bọn hắn những Niết Bàn cảnh này chỉ cần liên hợp cùng một chỗ thì có thể độc chiếm toàn bộ tài nguyên của Đông Hải, nếu như xuất hiện tiếng phản đối thì sẽ bóp chết!
"Nếu như nguyện ý, chỉ cần đến bên cạnh ta, mặc trang phục của Thánh Quang giáo vào, tuyên thệ nhập giáo thì coi như là bằng hữu của ta, là một thành viên của Thánh Quang giáo!" Tần Trạch Quân lấy ra rất nhiều áo choàng màu vàng kim, giơ lên cao, chờ đợi cự đầu chưởng môn của Thần Võ đại lục đến đây nhận lấy.
Lúc này Hoa Hương Nguyệt cười lên khanh khách nói: "Tần Trạch Quân, y phục này quá khó nhìn, ta không muốn mặc một chú nào, nghĩ đến sau này ta cả ngày đều phải mặc loại quần áo khó coi này, đã cảm thấy buồn nôn, thật không biết quần áo này là ai nghĩ ra được!"
Liễu Mộng Nhi cười khẽ một tiếng: "Ta cũng không mặc, quả thực rất khó coi!"
"Nhìn giống y như cứt chó!" Lãnh U Lan hừ nhẹ nói, cái này để người ta đều phát ra một trận cười vang, đương nhiên đây đều là đệ tử Thái Vũ môn cười.
Thân thể Tần Trạch Quân khẽ run lên, tức giận trừng mắt nhìn Lãnh U Lan, chỉ thấy Liễu Mộng Nhi sầm mặt lại, một cơn gió mát truyền đến, Tần Trạch Quân thu lại sát ý bên trong ánh mắt.
"Làm sao? Thần Võ dại lục các ngươi chẳng lẽ muốn lựa chọn hai con đường kia sao? Vứt bỏ bình dân ở trên cái đại lục này, hay là cùng sống chết với bình dân trên đại lục này?" Tần Trạch Quân lại cao giọng nói.
Hiện tại loại tình huống này vượt qua dự kiến của Tần Trạch Quân, hắn nhìn về phía mấy chưởng môn Ma môn kia, hắn biết chưởng môn Ma Môn đều bất hòa với chính đạo, hơn nữa tài nguyên rất thiếu, chắc là sẽ quy thuận Thánh Quang giáo, nhưng bây giờ lại một chút phản ứng cũng không có.
Cường giả của các đại lục ở hải ngoại cũng cảm thấy rất khó có thể lý giải được, lúc trước bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều là có phần bị buộc, đương nhiên một phương diện nữa cũng là không nhịn được trước lời dụ dỗ của Tần Trạch Quân, dù sao rất nhiều cường giả đều muốn vượt qua Niết Bàn cảnh, cuối cùng phi thăng tới Thiên giới mà chuyện về đạo lý thì họ cũng không quản được nhiều như vậy.
Tần Trạch Quân lại nói ra: "Các vị chẳng lẽ không muốn vượt qua trận kiếp nạn này bình yên vô sự sao? Chẳng lẽ không muốn vượt qua Niết Bàn cảnh phi thăng Thiên giới? Chủ cần có thể phi thăng thì sau này chúng ta sẽ không cần phải lo lắng chết ở bên trong Niết Bàn kiếp kia nữa, các vị đều đạt tới cấp độ này, đều đã là những người đứng ở đỉnh của phàm giới, chẳng lẽ lại muốn tan thành mây khói như vậy sao? Chỉ cần chúng ta liên hợp cùng một chỗ, cũng sẽ không sợ hãi Niết Bàn kiếp!"
Người càng giàu có thì càng sợ chết, người càng mạnh cũng là như thế, đương nhiên cũng có một bộ phận đã nhìn thấu sinh tử thì lại khác, những người này không nhiều, nhưng cũng không ít, ví dụ như những người đó tuyệt sẽ không vi phạm tinh thần võ đạo!
Đột nhiên, hai tên chưởng môn Ma môn đột nhiên đứng dậy, tuy nhiên bọn hắn nhìn Cổ Đông Thần một chút thì lại lập tức ngồi xuống, điều này làm cho Tần Trạch Quân rất tức giận, hắn nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Cổ Đông Thần lại có thể có được lực uy hiếp lớn như vậy, tuy nói là thực lực tương đương, nhưng Tần Trạch Quân hắn thế nhưng là giáo chủ Thánh Quang giáo, có thể liên hợp được võ giả Niết Bàn cảnh của mấy chục đại lục cường hãn, Cổ Đông Thần thế nhưng là kém xa tít tắp hắn.
Cổ Đông Thần cũng chỉ là một tên chưởng môn của Thái Vũ môn, nhưng so với Tần Trạch Quân mà nói thì hiện ra nhỏ bé không đáng kể.
"Tần Trạch Quân, ngươi quá nóng lòng đi! Để cho ta cảm thấy buồn cười chính là, Yêu Ma giới còn chưa có công tới, bên này chúng ta lại nội chiến trước! Càng thêm buồn cười hơn chính là, thế mà lại có một đám ngớ ngẩn đi theo ngươi ồn ào!" Liên Dĩnh Tiêu mỉm cười nói, điều này làm cho rất nhiều Niết Bàn cảnh lập tức tức giận.
"Họ Liên, ngươi nói rõ ràng một chút, là ai ngớ ngẩn!" Một lão già râu dài đầu hói đứng dậy, đối với Liên Dĩnh Tiêu nghiêm nghị nói.
"Chính là những gia hỏa bằng lòng mặc vào cái áo choàng như cứt chó kia! Như vậy đủ rõ ràng rồi chứ!" Liên Dĩnh Tiêu cười nhạt nói, hắn làm như vậy không thể nghi ngờ chính là đang nhục mạ những Niết Bàn cảnh đã quy thuận Thánh Quang giáo kia, vì đó mà làm cho những người kia đều thi nhau đứng dậy, căm tức mà nhìn Liên Dĩnh Tiêu.
Thẩm Tường âm thầm bội phục đảo chủ Liên Hoa đảo, nhìn nho nhã sang trọng nhưng mà miệng lại độc như vậy.
"Ta nói chẳng lẽ không đúng sao? Các ngươi là một đám hèn hạ, các ngươi không biết quy tắc của võ đạo sao? Quên đi tinh thần võ đạo đi rồi sao? Đừng tưởng rằng các ngươi có thể chưởng khống được tài nguyên trong thiên hạ thì có thể sống mà vượt qua Niết Bàn cảnh, đừng có nghĩ như vậy, gia hỏa càng lợi hại mà vi phạm quy tắc võ đạo thì Niết Bàn kiếp sẽ càng hung ác, giống đám người như các ngươi, cuối cùng tất cả đều phải chết ở dưới Niết Bàn kiếp!" Liên Dĩnh Tiêu cười lạnh nói.
P/S: Ta thích nào...chương 3