Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 371 - Chương 371 - Quy Tắc

Chương 371 - Quy tắc
Chương 371 - Quy tắc

Những người vốn tức giận kia, sau khi nghe được lời này của Liên Dĩnh Tiêu thì trong nội tâm cũng hơi rung động.

"Liên Dĩnh Tiêu, ngươi chớ có nói hươu nói vượn, quy tắc võ đạo, tinh thần võ đạo chó má gì? Ta chưa bao giờ tin, lực lượng của ta là thông qua chính mình cố gắng mà đạt được không có liên quan gì tới những thứ kia! Chỉ là thượng thiên ghen ghét chúng ta cho nên mới ở lúc lực lượng của chúng ta đạt tới tình trạng nhất định mới hạ xuống Niết Bàn kiếp! Muốn bóp chết chúng ta." Tần Trạch Quân lớn tiếng nói.

Liên Dĩnh Tiêu cười lạnh nói: "Không tin thì thôi, các ngươi nhìn xem những gia hỏa môn phái ma đạo này, bọn gia hỏa này cũng bởi vì tác nghiệp quá nhiều, ngay cả một tên vượt qua lục kiếp cũng không có."

Thân thể những chưởng môn của Ma môn kia đều run rẩy một chút, nhưng không có nói cái gì.

"Tên kia nói là sự thật sao? Niết Bàn kiếp thật có liên quan tới quy tắc võ đạo gì đó sao?" Thẩm Tường hỏi đến Tô Mị Dao và Bạch U U.

"Có liên quan, nhưng quả thực ta cũng không biết, nếu như trái với quy tắc một cách nghiêm trọng thì lúc độ kiếp, Niết Bàn kiếp quả thực sẽ trở nên càng mạnh, còn quy tắc xác thực là cái gì, chúng ta cũng không rõ ràng, nhiều lắm thì cũng chỉ là theo tinh thần võ đạo nhìn ra được một chút gì đó!" Tô Mị Dao nói.

Tinh thần võ đạo chính là dùng để ước thúc thực lực của võ giả cường đại, mà không cho những võ giả cường đại này làm ra chuyện mà nhân thần cùng tức giận, tuy nhiên rất nhiều người sau khi có được thực lực cường đại, đại đa số đều sẽ quên đi tinh thần võ đạo.

"Nói bậy nói bạ!" Tần Trạch Quân hét lớn một tiếng, sau đó tiếp tục nói ra: "Thực lực Thần Võ đại lục các ngươi đã mạnh như vậy, vậy thì cũng không cần chúng ta phải quan tâm nhiều, các ngươi tốt nhất tự lô cho mình đi!"

"Chúng ta ngược lại là muốn nhìn các ngươi mở cái Đại hội Anh Hùng này như thế nào!" Tần Trạch Quân lại trở về vị trí, cười lạnh đảo mắt nhìn mọi người.

Lúc này Cổ Đông Thần nói: "Tần Trạch Quân, ta đã sớm biết dã tâm của ngươi, chỉ là không nghĩ đến vậy mà lại có nhiều tên ngớ ngẩn như vậy đi theo người hồ đồ, theo như cách nói của Liên huynh thì đó chính là một dám hèn hạ, cuối cùng chắc chắn sẽ chết thảm bên trong Niết Bàn kiếp!"

Mới vừa rồi bị mắng một lần đã để cho người ta đủ tức giận, hiện tại lại bị mắng, điều này làm cho những Niết Bàn cảnh kia đều thi nhau tức giận mà nhìn Cổ Đông Thần.

"Làm sao? Muốn đánh nhau phải không? Ta có mắng sai các ngươi sao? Uổng cho các ngươi còn là lão gia hỏa sống thật nhiều năm, thế mà bằng lòng trở thành người nằm trong lòng bàn tay của người khác, bằng lòng rời bỏ dự tính ban đầu ngày đó lúc bước vào võ đạo! Các ngươi là dựa vào võ đạo mà đạt được lực lượng cường đại, bây giờ lại lợi dụng những lực lượng này đến gieo vạ muôn dân, các ngươi sẽ gặp báo ứng!"

Giọng điệu của Cổ Đông Thần rất bình tĩnh, bên trong giọng nói còn mang theo vẻ giễu cợt, lúc hắn nhìn những Niết Bàn cảnh kia thì bên trong ánh mắt vậy mà còn mang theo vẻ thương hại.

Không có gì buồn hơn so với chính mình ruồng bỏ đi những thứ mình đã từng tin tưởng, người bên trong võ dạo, thờ phụng tinh thần võ đạo, nhưng bây giờ những Niết Bàn cảnh này lại lo lắng chết ở dưới Niết Bàn kiếp mà chối bỏ thứ mà bọn họ tin tưởng trước khi bước vào võ đạo, đó chính là tinh thần võ đạo!

"Hừ! Cổ Đông Thần, ngươi ngoài chỉ biết nói ra, ngươi bây giờ còn có thể làm cái gì? Nếu như các ngươi thàn phục Thánh Quang giáo, Thần Võ đại lục nhất định có thể giữ được! Người trên mảnh đất này đến lúc đó cũng sẽ không tổn thương không hết nhiều như vậy, các ngươi còn không phải là vì quyền thế của mình mà không muốn quy thuận Thánh Quang giáo sao?" Tần Trạch Quân cười lạnh nói.

Liên Dĩnh Tiêu cười nói: "Tần Trạch Quân, ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi sao? Ít ra người ở trên Liên Hoa châu sinh sống vô cùng tốt, hơn nữa ta cũng không có nô dịch bọn họ, bọn họ là làm việc vì Liên Hoa đảo, lấy được thù lao đều là rất phong phú! Bọn họ không muốn làm, ta cũng sẽ không bắt ép bọn họ."

"Thánh Quang đại lục ngươi thì sao? Hắc hắc, lần trước ta có đi một chuyến, chỗ đó căn bản chính là một thế giới nô lệ, người ở đó sống được chẳng bằng con chó! Còn Thánh Quang gì đó sao? Chó má!"

"Họ Liên..." Tần Trạch Quân nổi giận, dùng một chưởng với lực lớn vỗ mạnh vào trên mặt bàn đá kia, để hăn cảm thấy khiếp sợ chính là bàn đá kia chẳng những không có vỡ nát, thậm chí ngay cả một chút rung động cũng không có.

Cổ Đông Thần cười lạnh nói: "Môn phái chính đạo trên Thần Võ đại lục đều lấy việc phát triển võ đạo mà thành lập, võ giả cũng là từ người bình thường từng bước một đi lên, người chính là căn bản của võ đạo, là đối tượng chúng ta bảo vệ, một khi bộc phát loại chuyện này, không phải chúng ta xông pha chiến đấu thì chẳng nhẽ để những bình dân kia đi sao? Bọn họ có lực lượng gì mà có thể chống lại những yêu ma kia?"

"Thật nhàm chán, hôm nay không phải mở đại hội Anh Hùng sao? Tiểu nữ tử ta thế nhưng là trong lục bận rộn mà dành thời gian tới đây! Không nghĩ tới các ngươi vậy mà ở nơi này dạy bảo một bầy heo ngu si! Không đúng ồi, ta đây là sỉ nhục heo! Heo còn tốt hơn so với bọn hắn, ăn no thì ngủ, sẽ không làm ra loại chuyện gây tai họa cho người." Hoa Hương Nguyệt một tay nâng má, mặt mui tràn đầy vẻ không kiên nhẫn mà nói.

"Các ngươi..." Tần Trạch Quân bây giờ tức giận không thôi, trong cặp mắt kia dã tràn đầy hung ác, hận không thể giết người, nhưng hắn lại đến cân nhắc một chút, nếu như bây giờ hắn bị chưởng môn bên trên Thần Võ đại lục cho diệt đi, thì người ở trên Tây Hải, Bắc Hải, Nam Hải đã có thể tìm ra được cơ hội tiêu diệt Thánh Quang giáo của hắn.

Cường giả của ba cái hải vực khác cũng không ngốc, bọn họ biết sự tồn tại của Thánh Quang giáo có uy hiếp rất lớn, bọn họ cũng muốn để Thánh Quang giáo tan rã, nhưng Thánh Quang giáo vẫn luôn tuyên truyền đó là hòa bình để các đại lục khác quy thuận, nếu như thảo phạt Thánh Quang giáo hắn thì chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, đến lúc đó sẽ là lưỡng bại câu thương.

Thần Võ đại lục mặc dù chỉ là một cái đại lục, nhưng thực lực của đám người Cổ Đông Thần cũng không thể coi thường, bọn họ mặc dù nhiều Niết Bàn cảnh, nhưng cái đại lục này có võ đạo với lịch sử lâu đời, cao thủ ngọa hổ tàng long khẳng định cũng có, động thủ ở chỗ này thì nói không chừng đám người Tần Trạch Quân bọn họ đều sẽ bị thương.

"Người đến không phải để bàn luận cách chống cự yêu ma thì toàn bộ cút đi! Để cho người ta nhìn thấy mà khó chịu, chuyện Yêu Ma giới đã lửa sém lông mày rồi, nhưng đám người các ngươi lại muốn mượn cơ hội này để uy hiếp chúng ta, muốn độc bá toàn bộ Đông Hải sao? Vọng tưởng!" Liễu Mộng Nhi đứng dậy, mặt như phủ băng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lửa giận.

Tần Trạch Quân biết Thần Võ đại lục là không tóm tới được, hắn nghĩ mãi mà không hiểu Niết Bàn cảnh phía trên Thần Võ đại lục đến cùng có lực lượng như thế nào mà cũng dám độc đấu những yêu ma kia, đây chính là một con đường chết! Chuyện diễn ra cho đến bây giờ không giống với tính toán lúc đầu của hắn.

"Chậc chậc, Nữ đế Thần Binh vẫn còn bưu hãn giống như năm đó a! Cũng dám nói chuyện với giáo chủ Thánh Quang giáo chúng ta như vậy!" Nơi xa truyền đến một tiếng cười tinh nghịch, tiếng cười này lại là phát ra từ một ông lão.

Nghe được giọng nói này, một số Niết Bàn cảnh lập tức toàn thân run lên, Cổ Đông Thần cũng lập tức đứng dậy, cười to nói: "Người thực sự tới tham gia Đại hội Anh Hùng đã đến!"

Thẩm Tường có chút hiếu kỳ, thấp giọng hỏi: "Vũ trưởng lão, đây là những người nào?"

"Đó là cường giả của ba cái hải vực khác! Bọn họ cùng Thái Vũ môn có chút mâu thuẫn, vốn là đều không có ý định tới, nhưng chưởng môn lại thuyết phục được bọn hắn rồi!" Vũ Khai Minh thấp giọng nói.

Bây giờ Thẩm Tường đã hiểu rõ vì cái gì mà Cổ Đông Thần trước đó nói là vị trí sẽ không đủ, hóa ra là cường giả bên trên các đại lục của ba cái hải vực Nam Hải, Bắc Hải, Tây Hải, thế nhưng là so với Đông Hải thì nhiều hơn nha, nếu như toàn bộ đi tới mà nói thì có thể tề tựu giống mười vạn năm trước a.

"Nhanh nhường chỗ cho những người kia đi a!" Liên Dĩnh Tiêu cười nói.

Thẩm Tường hoài nghi Liên Dĩnh Tiêu khả năng cũng là một người vượt qua Niết Bàn bát kiếp, bằng không sẽ không có lực lượng mà đến chống đối Tần Trạch Quân kia, phải biết Chân Vũ môn, Ngạo Kiếp tông, Tiêu Diêu Tiên Hải, chưởng môn của những môn phái này đều không nói một lời mà lẳng lặng ở nơi đó xem.

Hoa Hương Nguyệt thì không nói, vốn là rất thần bí, hơn nữa còn là một Luyện đan sư cấp cao, Liễu Mộng Nhi thì chưởng quản Thần Binh Thiên quốc và Băng Phong cốc, tu luyện Băng Phong thần công, thực lực cũng không tầm thường, tuy rằng nàng ta chỉ mới vượt qua lục kiép mà thôi.

"Hải lão, đã lâu không gặp!" Liên Dĩnh Tiêu cười nói, chỉ thấy một lão nhân tóc trắng mặc áo choàng màu lam xuất hiện ở bên người Tần Trạch Quân.

P/S: Ta thích nào...chương 4

Bình Luận (0)
Comment