Đại đa số người đều hy vọng Thẩm Tường chiến thắng, bởi vì võ giả đại lục bọn hắn sau khi đến đây báo danh thì đều bị đánh thành trọng thương thậm chí là tàn phế mà về, thủ đoạn rất ngoan độc, xem xét chính là cố ý xuống tay nặng như vậy, cho nên bọn họ đối với Vương Giả đại lục không ít thì nhiều cũng có chút chán ghét.
"Hy vọng các ngươi có thể coi nhẹ thắng thua một chút, cảm thấy không ổn thì nhận thua đi! Ta không muốn trông thấy có người chết đi ở Hội võ đạo Vương Giả, hiện tại bắt đầu đi!" Vương Quyền nói.
Ngoại trừ hai chữ bắt đầu có thể rơi vào trong tai của Thẩm Tường và Lý Chí Hào, những lời khác thì hai người đều không để ý tới.
Luận võ vừa bắt đầu, hai mắt Lý Chí Hào đã bốc lên hỏa diễm, trên người đột nhiên dâng trào ra một cỗ khi tức rất nóng bức, sau đó thì toát ra hỏa diễm bừng bừng, ở trên song quyền và hai chân đều được hỏa diễm bao trùm, phun trào ra hơi nóng rất cường liệt, vừa nhìn thì đã biết hắn là võ giả sử dụng hỏa diễm rất lợi hại.
Thẩm Tường đứng ở gần Lý Chí Hào nhất, hắn cũng bị cỗ sóng khí nóng rực kia chấn nhiếp, hỏa diễm này lại mạnh hơn so với Thiên Dương Chi Hỏa của hắn!
"Đây là chuyện gì!" Trong lòng Thẩm Tường kinh hô lên, hắn có được Thiên Dương chi hỏa, hỏa diễm đã rất bá đạo rồi nhưng đối phương không có Hỏa Hồn thế mà lại còn mạnh hơn cả hắn.
Tô Mị Dao nói ra: "Cái tên này chắc là bên trong cơ thể có ít nhất ba đạo hỏa mạch, Thiên Dương Hỏa Hồn của ngươi còn chưa có phát huy ra toàn bộ uy lực, cho nên ngươi đừng nghĩ rằng Hỏa Hồn quá yếu, chờ sau này lúc có đầy đủ chân khí thì sẽ biết sự lợi hại của Hỏa Hồn."
Cổ Đông Thần nhướng mày: "Hỏa diễm thật là lợi hại, trên Vương Giả đại lục này quả nhiên là thiên tài ở khắp mọi nơi."
Liễu Mộng Nhi và Hoa Hương Nguyệt đều là dùng hỏa, các nàng cũng biết hỏa diễm này kinh khủng, đây chính là có được nhiều đạo hỏa mạch mới có thẻ tu luyện ra được, hơn nữa còn là lợi dụng một số thiên tài địa bảo tu luyện mới có thể tạo thành loại hỏa diễm lợi hại này.
"Đây chính là Lý Chí Hào là Vương Hỏa trong Vương Giả đại lục của chúng ta!" Vương Quyền trông thấy vẻ mặt của rất nhiều cường giả, nở ra nụ cười đắc ý.
Lý Chí Hào trông thấy mặt mũi Thẩm Tường tràn đầy vẻ giật mình, trong lòng cũng là âm thầm đắc ý, bạo rống một tiếng, liền muốn lao về phía Thẩm Tường.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Lý Chí Hào vừa mới nhảy lên thì lập tức rụng xuống ngay tại chỗ, chỉ thấy dưới hai chân của hắn lại có rất nhiều dây leo được hình thành từ nước quấn chặt vào hai chân của hắn.
Sau khi bước vào Cực Hạn cảnh, ngũ hành chân khí của Thẩm Tường đều cường đại như nhau, hắn thông qua Huyền Vũ thần công thi triển ra dây leo nước này cũng càng lợi hại hơn trước đây, có thể giữ chặt người lại, hơn nữa chân khí thuộc tính Thủy này là hắn thông qua tu luyện thần công mà ra được có thể gắt gao khắc chế chân khí thuộc tính Hỏa.
Dây leo nước không ngừng tràn lan đi lên, quấn chặt thân thể Lý Chí Hào lại, Lý Chí Hào bây giờ giống như là một đống hỏa diễm đang bốc cháy đến kịch liệt thì đột nhiên lại bị một chậu nước dội vào phá hủy thành như thế, bây giờ đang bốc lên rất nhiều hơi nước dày đặc như sương mù.
Lý Chí Hào không thể động đậy, sau khi thân thể của hắn bị những dây leo nước thô to kia quấn quanh thì chân khí thuộc tính Hỏa trong cơ thể của hắn trở nên rất nhỏ yếu, hơn nữa còn có thuộc tính Thủy chui vào thân thể của hắn, giội tắt những chân khí tràn ngập nhiệt lượng kia trong cơ thể của hắn.
"Thắng bại đã rõ!" Liễu Mộng Nhi khẽ cười nói.
Trên mặt Thẩm Tường hiện ra nụ cười mỉm, chậm rãi đi tới trước mặt Lý Chí Hào, cười nói: "Nếu như ngươi nhận thua thì có thể khỏi bị nỗi đau thể xác! Trước đó ta đã nói rõ, chờ đợi công kích của ta thế nhưng là rất hung dữ!"
"Thẩm Tường, ngươi phạm quy, ngươi đến cùng là dùng cái tà thuật gì!" Lý Chí Hào tức giận quát lên, hắn cho rằng Thẩm Tường sử dụng thủ đoạn không đứng đắn.
Thẩm Tường cười: "Tà thuật sao? Nếu thật như ngươi nói vậy thì Vương lão tiền bối sớm đã ngăn ta lại rồi."
Người ở chỗ này đại đa số đều là võ giả Niết Bàn cảnh, liếc mắt đã có thể nhìn ra đây là Thẩm Tường sử dụng thần thức và chân khí thuộc tính Thủy hùng hậu phóng thích ra dây leo nước, chỉ có điều lúc thả ra cần một số phương pháp kỹ xảo và vận khí, cũng chính là võ kỹ.
"Thẩm Tường, có gan ngươi cũng đừng sử dụng loại mánh khóe hèn hạ này, ngươi đây thì coi là cái gì!" Lý Chí Hào ngay cả chân khí đều không thể điều động, chớ nói chi là muốn tránh thoát loại dây leo nước có thể siết nát được cả một tảng đá lớn.
"Chuyện này chỉ có thể trách ngươi không đủ thực lực, nếu thật là ngươi rất lợi hại thì rất nhẹ nhàng đã có thể tránh thoát loại trò vặt vãnh này của ta. hắc hắc." Thẩm Tường hài hước nói.
Lý Chí Hào trông thấy mặt mũi Thẩm Tường tràn đầu vẻ giễu cợt thì lửa giận trong lòng bùng phát ngập trời, ngay vào lúc hắn muốn mở miếng mắng to thì Thẩm Tường đã vỗ tới một chưởng, trực tiếp đánh vào trên mặt của hắn.
"Ầm!" Một tiếng vang trầm, cả vùng đất rung động mãnh liệt, chấn động đến một số phòng ở đều nứt ra, mà Lý Chí Hào kia lại phát ra một tiếng kêu thống khổ, đầu nghiêng về một bên, một số răng theo máu phun ra từ miệng.
Chấn Thiên chưởng! Đây chính là Thẩm Tường sử dụng Càn Khôn chân khí thi triển ra, ngũ hành chân khí dung hợp lại với nhau, uy lực rất cường hãn, cho dù là đài luận võ có trận pháp nhưng vẫn không thể loại bỏ lực bộc phát và sức nổ, khiến cho cả quảng trường đều run rẩy dữ dội.
Trong đan điền Thẩm Tường thế nhưng là sáng lên năm ngàn hạt chân nguyên, loại chân khí trải qua độ áp súc cao này, chất lượng rất cao, hơn nữa còn ẩn chứa lực lượng rất mạnh!
Một tòa ngọn núi lớn được áp súc thành một hạt gạo, nhưng trọng lượng lại không thay đổi, từ đó có thể thấy uy lực có thể tưởng tượng được, hiện tại thẩm tường thả ra chân khí như thể là vô số ngọn núi lớn bị áp súc thành khí, ẩn chứa lực lượng rất kinh người.
Lý Chí Hào kia không thể sử dụng chân khí, không cách nào dùng một thân chân khí cường hãn của mình để chống đỡ Chấn Thiên chưởng của Thẩm Tường, chỉ là thân thể máu thịt, chiu đến tổn thương rất lớn.
Một chưởng của Thẩm Tường đánh cho hắn không nói nên lời, đừng nói hắn không thể sử dụng chân khí, cho dù có thể sử dụng, muốn ngăn cản Càn Khôn chân khí loại cấp bậc cực hạn này phóng ra Chấn Thiên chưởng cũng rất là khó khăn.
Đối với người trên Vương Giả đại lục, Thẩm Tường sẽ không nương tay, trước đó hắn đã cho Lý Chí Hào một cái cơ hội, nhưng Lý Chí Hào không có trân quý, chỉ thấy một cái tay khác của hắn lại đánh ra, đánh lấy một bên mặt khác của Lý Chí Hào.
Bàn tay đập nện ở trên cái má kia, thật giống như thể một đạo cuồng lôi trong suốt đánh vào, bộc phát ra tiếng nổ vang, sau đó mặt đất lại rung chuyển.
"Ngươi không có cơ hội nhận thua!" Thẩm Tường cười lạnh một tiếng, song chưởng ra liên tục, vô số chưởng ảnh đột nhiên xuất hiện, toàn bộ bao phủ ở trên người Lý Chí Hào.
Mấy người Cổ Đông Thần thế nhưng là nhìn qua rất nhiều lần lúc Thẩm Tường chiến đấu, lúc này trong lòng bọn họ vẫn không thể không run rẩy, loại Chấn Thiên chưởng này giống như mưa to gió lớn đánh vào trên người Lý Chí Hào kia, Lý Chí Hào kia xem như phế bỏ.
Rung động liên tiếp không ngừng liên tục bộc phát, không ngừng nổ vang, để rất nhiều võ giả tuổi trẻ của Vương Giả đại lục đều nhìn thấy mà sinh lòng sợ hãi, tuy nhiên cũng có một số cảm thấy hưng phấn, bởi vì trong mắt của bọn hắn thì Thẩm Tường là một đối thủ tốt.
Sau khi Thẩm Tường đánh liên tiếp hơn trăm chưởng thì dùng một cước đá Lý Chí Hào kia xuống đài luận võ, toàn thân Lý Chí Hào từ trên xuống dưới đều bị loại Chấn Thiên chưởng này nện qua, trong trong ngoài ngoài đều nát không thể nát hơn, nếu như là một ngọn núi lớn, bị đấu pháp như vậy của Thẩm Tường thì chỉ sợ sớm đã biến thành một đống đá vụn.
Vương Quyền từ đầu tới đuôi nắm chặt lấy nắm đấm, nhìn lấy loại công kích hung tàn kia của Thẩm Tường, tuy nhiên hắn cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, may mắn Thẩm Tường coi như nhân từ nương tay, bằng không hắn có thể giết chết Lý Chí Hào.
Đối với chuyện này Vương Quyền cũng không thể nói cái gì, bởi vì lúc trước võ giả huyết mạch trên Vương Giả đại lục của bọn họ cũng đối đãi như vậy với những võ giả tới từ những đại lục khác, nếu như hắn ở đây phê bình Thẩm Tường thì chắc chắn sẽ bị cự đầu của các đại lục khác mắng chết.
P/S: Ta thích nào...chương 5