Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 426 - Chương 426 - Cảm Xúc Mạnh Mẽ Cuối Cùng

Chương 426 - Cảm xúc mạnh mẽ cuối cùng
Chương 426 - Cảm xúc mạnh mẽ cuối cùng

Sau khi Độc Hạt Vương và bộ hạ tiến vào huyễn trận, Thẩm Tường điểu khiển trận pháp thả ra nhiều loại huyễn cảnh, tách toàn bộ bọn họ ra, để bọn họ đều không nhìn thấy những Ác Yêu khác, đồng thời còn để bọn họ đưa thân vào địa lao, cho bọn họ một con đường để đi, chỉ dẫn bọn họ phân tán, bởi như vậy Thẩm Tường sẽ không cần phải lo lắng bọn họ liên hợp với nhau phá hỏng đại trận này.

Thẩm Tường ẩn núp ở bên trong huyễn trận, cầm Trấn Ma bảo kính trong tay, giết chết từng tên đại Ác Yêu trong những tên tẩu tán kia đi, móc yêu tâm ra, trước đó hắn đã làm qua rất nhiều lần, lúc này trở nên rất thuần thục, hai mươi cái yêu tâm chẳng mấy chốc đã rơi vòa trong tay của hắn.

Hiện tại chỉ còn có Độc Hạt Vương còn đang ở bên trong cái sơn cốc mỹ lệ kia, lúc này hắn cũng cảm thấy mê hoặc không thôi, hơn nữa còn phát ra công kích về bốn phía, lực lượng của hắn rất mạnh, Thẩm Tường ở đằng xa cũng cảm nhận được cỗ khí tức khổng lồ này, chỉ có điều những lực lượng này toàn bộ đều bị đại trận triệt tiêu, công kích cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Độc Hạt Vương ở sâu trong một cái sơn cốc vô cùng mỹ lệ, hắn sớm đã ngốc ngán ở bên trong cái huyền cảnh không thấy mặt trời này, hiện tại đi tới một chỗ như vậy thì trong lòng tuy cảm thấy vui vẻ, nhưng lại rất cảnh giác, bởi vì hai mươi tên bộ hạ cùng đi tới với hắn lại đột nhiên không thấy.

Độc Hạt Vương cẩn thận đi qua đi lại trong sơn cốc, thật ra thì căn bản không có cái gì trong sơn cốc, tất cả những thứ này đều là do Thẩm Tường tưởng tượng ra được, chỉ có điều hắn thông qua trận pháp rót những huyễn tưởng này vào trong đầu của Độc Hạt Vương.

"Cái tên này khó đối phó, xem ra ta phải bắt đầu dùng trận pháp công kích bên trong trận pháp này." Thẩm Tường lại giết chết Độc Hạt Vương này, cái huyễn trận mà hắn bố trí này cũng đã sắp hết năng lượng rồi.

Lúc hắn đang bố trí cái huyễn trận này, những linh văn kia đều đã mang theo một loại trận pháp công kích, theo tâm niệm của hắn điều khiển, năng lượng bên trong cái huyễn trận này bắt đầu tụ tập lại, thông qua những linh văn kia, hội tụ thành một loại lực lượng vô cùng kinh khủng.

Một tiếng nổ vang ầm ầm, một tia chớp ở trong rừng rập mờ tối lập lòe mà ra, đánh vào trên người Độc Hạt Vương kia, Độc Hạt Vương phát ra một tiếng gầm rú, cùng lúc đó, Thẩm Tường dùng Trấn Ma bảo kính kia đối với Độc Hạt Vương, phóng xuất ra Trấn Ma nguyên khí mà yêu ma sợ hãi nhất.

Trấn Ma nguyên khí tụ tập thành một vệt kim quang, chiếu vào trên cái đầu của Độc Hạt Vương, chỉ nghe thấy Độc Hạt Vương phát ra từng tiếng gào thét thê lương, cũng không có lập tức bị Trấn Ma nguyên khí hòa tan mất cái đầu mà là đang hòa tan một chút xíu.

Thực lực của Độc Hạt Vương rất mạnh, nhục thân cũng là như thế, cho nên lần này Thẩm Tường sử dụng Trấn Ma bảo kính cũng không có giống như trước đó, lập tức hòa tan đầu lâu.

Tuy nhiên Độc Hạt Vương chèo chống không được bao lâu, cái đầu đã bị loại lực lượng Trấn Ma nguyên khí mang theo lực lượng kỳ dị ăn mòn đến sạch sẽ.

Quả thật sau khi Độc Hạt Vương chết đi, Thẩm Tường mới lóe lên đi qua, đồng thời đưa tay chụp vào lồng ngực của Độc Hạt Vương, để bảo đảm trong nháy mắt cầm được yêu tâm của Độc Hạt Vương, Thẩm Tường dùng hết Trấn Ma nguyên khí, còn phóng xuất ra một chút xíu Long lực, lẫn vào bên trong Trấn Ma nguyên khí, để lực lượng một trảo kia càng mạnh hơn.

"Xùy" một tiếng, bàn tay của Thẩm Tường đã đâm vào bên trong lồng ngực rắn chắc của Độc Hạt Vương kia, nắm lấy viên yêu tâm kia rồi móc ra.

Cái tâm tư của Độc Hạt Vương này so với yêu tâm bình thường thì đều lớn như nhau, chỉ có điều rất sáng, phóng xuất ra vầng ánh sáng màu xanh chói mắt, để cho người ta cảm thấy trong tay cầm một cái mặt trời nhỏ màu xanh.

"Thật sự là thu hoạch lớn a! Năng lượng của huyễn trận còn có không ít, lại có thêm một tên đại giả hỏa như thế này tới thì tốt!" Thẩm Tường cảm khái nói, trở lại bên cạnh Lang Nô, tiếp tục chờ đợi, hiện tại chỉ còn có khoảng thời gian một ngày thì hắn có thể đi ra ngoài.

Lang Nô trông thấy Thẩm Tường hai ba lần đã thu thập được Độc Hạt Vương và một đám Ác Yêu lợi hại kia, trong lòng kinh hãi không thôi, hắn đột nhiên cảm thấy chính mình rất thông minh, vận khí cũng rất tốt, bằng không yêu tâm của hắn sớm đã ở trong tay của Thẩm Tường.

Thẩm Tường ngồi im ở chỗ đó, dùng thần thức cảm ứng xung quanh, chờ đợi con cá lọt vào lưới, Bách Thú đan kia thả ở bên trong đó lâu như vậy cũng không có bị ăn mất một viên nào, nhưng lại đê Thẩm Tường câu được không ít "Cá".

Qua nửa ngày, Thẩm Tường đột nhiên mở to mắt: "Đến rồi!"

Để hắn cho chút thát vọng là tới không phải cá lớn chỉ là một đại Ác Yêu, cấp bậc thống lĩnh của bộ lạc, nếu như là loại Ác Yêu xưng vương kia thì nói không chừng sẽ mang theo một đám bộ hạ đến đây, hơn nữa yêu tâm của loại ác yêu này còn rất tốt.

"là một con cá cực lớn! Ha ha, lại là một người." Long Tuyết Di cười nói.

Thẩm Tường giật mình, hắn cũng không có cảm ứng được người này, hắn xuyên thấu qua một cái lỗ nhỏ, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một nam tử cao gầy mặc áo đen đang dùng thân pháp rất nhẹ nhàng theo dõi lấy một Ác Yêu miệng đầy răng nanh, có hàm răng và thân thể giống lợn rừng.

"Đây là Công Tôn Kiệt! Cái tên này thế nhưng là nhị đồ đệ của Vương Quyền!"

Thẩm Tường trong lòng kinh hô lên, đây chính là một con cá lớn, trái tim của hắn bịch bịch nhảy dựng lên, lúc này hắn vô cùng kích động, lúc trước hắn vẫn luôn chờ đồ đệ của Vương Quyền đến, vốn là hắn đã không ôm hy vọng gì, nhưng bây giờ Công Tôn Kiệt này lại tự chui đầu vào rọ.

Công Tôn Kiệt là một đường theo dõi con Ác Yêu kia mà tới đây, bởi vì hắn nghi ngờ những Ác Yêu này đều bảo vệ bảo bối gì đó, cho nên hắn mới có thể theo dõi, trước đó hắn cũng theo dõi qua mấy tên, chỉ có đều về sau đều tiến vào trong bộ lạc, mặc dù không có tìm được bảo vật gì, tuy nhiên lại có thể để cho hắn đại khai sát giới đã nghiện một lần.

Lúc này Công Tôn Kiệt cũng không biết ở phía trước có một cái ảo cảnh, bản lĩnh ẩn nấp của hắn cũng rất cao minh, nếu như không phải có lời nhắc nhở của Long Tuyết Di thì Thẩm Tường cũng khó mà phát hiện được.

Trong mờ tối, Công Tôn Kiệt mặc áo đen để cho mình dung nhập trong lá cây đen nhánh, trong quá trình nhảy vọt lặng yên không phát ra tiếng động nào, giống như là khói đang bay vậy, vô cùng nhẹ nhàng.

Trư Nhân đã tiến vào huyễn trận, chỉ có điều Thẩm Tường còn chưa mở huyễn cảnh ra, hắn muốn chờ Công Tôn Kiệt đi vào lại mở ra, lần này hắn không cần phải chiến đấu với Vạn Hiên như lần trước, lần này hắn sẽ xử lý tên đồ đệ này của Vương Quyền dễ dàng hơn nhiều, bởi vì hắn có một cái huyễn trận đến giúp đỡ.

Khi Công Tôn Kiệt tiến vào huyễn trận khoảng trăm bước, hắn đột nhiên trông thấy chính mình xuất hiện ở trong một thời cổ đại đẹp đẽ, nhìn thấy đồ vật mà Độc Hạt Vương kia cũng nhìn thấy, mà Trư Nhân kia thì lại phát hiện chính mình đột nhiên xuất hiện ở trong một cái địa ngục, hắn chỉ thấy một vệt kim quang phóng tới, yêu tâm đã bị móc đi.

"Cái này...đây là một cái huyễn trận! Ai...đến cùng là ai làm? Ta là nhị đồ đệ của Vương Quyền điện chủ Võ Thần điện!" Công Tôn Kiệt chẳng mấy chốc đã phát hiện đây là huyễn trận, hắn lập tức quát.

Thẩm Tường vốn còn đang dương dương tự đắc thì lông mày đột nhiên nhíu một cái, âm thầm mắng một tiếng, bởi vì năng lượng của cái huyễn trận này vừa đúng sử dụng hết.

Tiếng quát của Công Tôn Kiệt vừa dứt không được bao lâu thì sơn cốc mỹ lệ kia đột nhiên bắt đầu trở nên mơ hồ, hắn lại nhìn thấy những cây cối màu đen kia.

"Thẩm Tường!" Công Tôn Kiệt đã nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tường ở xa xa, hắn liếc mắt là có thể nhận ra, điều này làm cho hắn càng kinh ngạc hơn, hắn không nghĩ tới Thẩm Tường vậy mà có thể một mình bố trí ra được loại huyễn trận lợi hại như vậy, nghĩ đến chính mình vừa rồi rơi và huyễn trận của Thẩm Tường thì phần lưng của hắn lập tức toát ra mồ hôi lạnh.

Tuy rằng như thế, nhưng Công Tôn Kiệt vẫn là rất tức giận: "Thẩm Tường, con heo kia đâu? Đó chính là con mồi của ta!"

P/S: Ta thích nào...chương 4

Bình Luận (0)
Comment