Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 482 - Chương 482 - Băng Thiên Tuyết Địa

Chương 482 - Băng thiên tuyết địa
Chương 482 - Băng thiên tuyết địa

Thẩm Tường tham lam mút hương thơm trong miệng Liễu Mộng Nhi, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại thơm tho kia mà một cái tay xấu không thành thật dời đến trên ngực của Liễu Mộng Nhi, cách áo trắng thật mỏng kia, nhẹ nhàng bóp nhẹ con thỏ lớn tròn trịa chắc nịch kia một cái.

Liễu Mộng Nhi cảm nhận được thứ nhạy cảm của mình bị Thẩm Tường bóp nhẹ một cái, thân thể mềm mại run lên, mà một cái tay khác của Thẩm Tường thì ôm chặt nàng ta, không cho nàng ta thoát khỏi.

Mới đầu Liễu Mộng Nhi vùng vẫy một lúc, thế nhưng nàng ta ngẫm lại tình cảm mình với Thẩm Tường đã phát triển đến một bước này rồi, hống hồ trước đó Thẩm Tường cũng đã nhìn qua thỏ ngọc lớn xinh đẹp của nàng ta, nàng ta biết Thẩm Tường bị cuồn hút bởi bộ ngực nàng ta vẫn lấy làm kiêu ngạo.

Trong nội tâm nàng khe khẽ thở dài, tiếp tục hôn với Thẩm Tường, đồng thời còn phát ra tiếng rên rỉ rất mê hồn người.

Điều này làm cho Thẩm Tường không nhịn được nữa, cái thứ đồ vật nào đó đã mạnh mẽ lên, mà tay của hắn cũng không kiêng kỵ chút nào mà xoa nắn lấy thỏ ngọc to lớn mềm mại kia, vò thành các loại hình dạng, còn thỉnh thoảng nắn vuốt cái điểm nhỏ nhỏ kia, loại cảm xúc mỹ diệu này để hắn liên tục tán thưởng trong lòng, hận không thể cứ như vậy sờ tới thiên trường địa cửu.

Nàng ta cảm nhận được thân thể Thẩm Tường càng ngày càng nóng, hơn nữa lực bóp cũng càng lúc càng lớn, nàng ta biết sự ham muốn của Thẩm Tường lúc này đã dâng lên rất cao, nàng ta lo lắng cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đi quá mức, nàng ta đối với chuyện về phương diện kia còn chưa có chuẩn bị tâm lý.

"Bại hoại, đau!" Liễu Mộng Nhi khẽ hừ một tiếng, vỗ nhẹ vào cái tay xấu của Thẩm Tường.

Tuy rằng Thẩm Tường sờ là cách quần áo, nhưng Liễu Mộng Nhi vẫn cảm thấy rất thẹn thùng, nàng ta cúi thấp đầu, khuôn mặt hiển hiển lên vệt ửng đỏ quyến rũ làm say đắm òng người, nàng ta nhẹ nhàng trách mắng: "Hừ, cho ngươi sờ soạng, còn làm cho người ta đau như vậy, thật không biết cái gì là thương hương tiếc ngọc!"

Thẩm Tường ôm Liễu Mộng Nhi vào trong lòng, hít sâu vài hơi, đè tà hỏa trong bụng xuống, hắn cũng biết không được làm quá mức, hơn nữa trong lòng hắn, là muốn cho Liễu Mộng Nhi danh chính ngôn thuận mà đi theo hắn, mà không phải cứ len lén như vậy đã cho hắn thân thể, hắn cảm thấy cái này rất có lỗi với Liễu Mộng Nhi.

"Mộng Nhi tỷ, thật xin lỗi a! Nhất thời khống chế không nổi." Thẩm Tường cười hì hì mà xin lỗi.

"Sờ được đã nghiền rồi chứ." Liễu Mộng Nhi hừ nhẹ nói, nằm ở trong ngực Thẩm Tường, cảm nhận được khí tức nam nhân nồng đậm trên người Thẩm Tường.

"Còn chưa đủ." Thẩm Tường nói rất đàng hoàng, hắn cảm thấy sờ như vậy sẽ không bao giờ đã nghiền.

Liễu Mộng Nhi dùng lực bóp cơ ngực Thẩm Tường một cái: "Ngươi cái tên tiểu bại hoại này thật làm cho người ta lo lắng, bây giờ thì tốt rồi, ngươi thế nhưng là đắc tội Hỏa Thần điện!"

Thẩm Tường vuốt vuốt mái tóc xanh xinh đẹp của Liễu Mộng Nhi, hỏi: "Cổ Đông Thần bảo tỷ trở về nói chính là chuyện Hỏa Thần điện sao?"

Liễu Mộng Nhi gật đầu nói: "Hắn lo lắng cự đầu của từng cái thế lực trên Thần Võ đại lục bị dao động đồng thời thảo luận việc có nên kết minh với Hỏa Thần điện hay không, tuy nhiên không có kết quả gì, cuối cùng chúng ta còn đi Vương Giả đại lục một chuyến, Hỏa Thần điện bây giờ đang ở Vương Giả đại lục."

"Hỏa Thần điện mời chúng ta tới, bọn họ phô bày thực lực của bọn họ, bọn họ quả thực rất mạnh, đặc biệt là thực lực của những đệ tử kia."

Thẩm Tường nói: "Hỏa Thần điện chắc chắn là không có lòng tốt, hiện tại bọn họ chắc là bắt đầu lôi khéo người ở nơi này đi! Không bao lâu nữa, rất nhiều người đều sẽ gia nhập Hỏa Thần điện."

"Bọn họ còn không biết ta có Hỏa Hồn, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy ta thì đã dùng thần thức nhìn trộm ra, tuy nhiên bọn hắn không nhìn ra cái gì! Bọn họ thật sự là đang tìm kiếm người có được Hỏa Hồn, không biết nếu như bị bọn họ phát hiện thì sẽ có hậu quả gì!" Liễu Mộng Nhi có chút lo lắng, bởi vì cha mẹ của nàng từ bảo nàng phải cẩn thận với Hỏa Thần điện này một chút.

"Tiếp tục giấu đi là được rồi." Thẩm Tường vỗ vỗ lưng của nàng, nói ra: "Tỷ không cần phải lo lắng cho ta, nếu như ta muốn trốn đi thì không ai có thể tìm thây ta được!"

Thẩm Tường có nhiều cách để ẩn núp lắm, hơn nữa cho dù là biết hắn núp ở nơi nào thì cũng không người nào dám đi, đương nhiên, trốn đi là rất uất ức, nếu như hắn có được thực lực tuyệt mạnh, ai muốn giết hắn thì hắn có thể giết trở lại!

Liễu Mộng Nhi hôn môi Thẩm Tường một cái, sờ lấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhẹ nhàng nói ra: "Tủy rằng ngươi là tiểu bại hoại, nhưng ta không muốn mất đi ngươi!"

Thẩm Tường đột nhiên nhéo nhéo vào nhũ hoa trên ngực của nàng, cười xấu xa nói: "Có một mỹ nhân như tỷ thì ta chắc chắn không thể chết!"

Liễu Mộng Nhi rên rỉ một tiếng, đẩy bàn tay xấu xa của Thẩm Tường ra: "Bây giờ tìm được Bạch Hổ thần binh rồi lại nói, mau thả hai kiện thần binh kia của ngươi ra đi."

Thẩm Tường gật nhẹ đầu, gọi Thanh Long Đồ Ma đao ra, mà Huyền Vũ Kim Cương giáp uy phong lẫm liệt kia cũng xuất hiện ở trên người hắn, để hắn lộ ra rất bá khí anh tuấn mà uy vũ, để Liễu Mộng Nhi nhìn thấy mà si ngốc một lúc, đôi mắt đẹp lóe ra dị sắc, lần trước nàng ta chính là trông thấy Thẩm Tường mặc vào một cái Huyền Vũ Kim Cương giáp mới có cảm xúc phức tạp đối với Thẩm Tường, hiện tại nàng ta mới biết được lúc ấy nàng ta đã thích Thẩm Tường.

Liễu Mộng Nhi khẽ cười một tiếng: "Tiểu bại hoại ngươi mặc vào một bộ áo giáp này, thật đúng là có hình có dáng." Nói xong, trong tay nàng cũng xuất hiện Chu Tước Nhu Tình Ti kia, vô số Nhu Tình Ti dung hợp lại với nhau hóa thành ruy băng.

Ba cái thần binh khẽ đến gần nhau, Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi lập tức cảm ứng được ở một cái phương hướng có cái gì đang lôi kéo họ, đó chính là phương hướng của Bạch Hổ thần binh.

Sau khi biết được phương hướng, bọn họ đều rất vui vẻ, sau khi bọn họ cất thần binh đi thì hướng về phía đó mà đi tới.

"Bay ở trên trời quá dễ thấy, Bạch Hổ huyền cảnh này tuyệt đối không có đơn giản như vậy, hiện tại ngươi và ta đều được những gia hỏa Hỏa Thần điện kia nhìn chằm chằm cho nên vẫn là xuống đất bằng đi thì tốt hơn." Liễu Mộng Nhi nói.

"Mộng Nhi tỷ, Băng Phong thần công của tỷ có thể truyền thu cho ta không?" Thẩm Tường đột nhiên hỏi, bởi vì Bạch U U rất thích hợp tu tập môn thần công này, hơn nữa Bạch U U cũng rất muốn đạt được.

"Đương nhiên có thể!" Liễu Mộng Nhi nói, Thẩm Tường và Bạch U U cũng hơi kinh ngạc, Liễu Mộng Nhi vậy mà đáp ứng sảng khoái như vậy.

Bạch U U và Tô Mị Dao đều hết sức cao hứng, Tô Mị Dao biết sau khi Bạch U U học tập môn thần công này sẽ trở nên mạnh hơn, vốn nàng ta cho rằng Bạch U U phải tán Vô Tình ma công đi, nhưng ai mà ngờ được Thẩm Tường đã tháo gỡ được khúc mắc, thất tình lục dục toàn bộ những thứ này đã trở về tới trên người của Bạch U U, tuy nhiên nàng ta lại không thể tiếp tục tu luyện Vô Tình ma công, chỉ có thể thông qua một cái võ công lợi hại khác tới làm đền bù.

"Ngươi nhớ cho kỹ, ta nói khẩu quyết cho ngươi, không phải rất nhiều, nhưng lại rất thâm ảo, không có đạo hạnh mấy ngàn năm là không cách nào tìm hiểu được." Liễu Mộng Nhi cũng không hỏi Thẩm Tường muốn tới làm gì, nàng ta rất tín nhiệm Thẩm Tường, chứ đừng nói Thẩm Tường truyền thụ cho nàng Chu Tước thần công cũng rất mạnh, để cho nàng ta được rất nhiều lợi ích.

Sau đó Liễu Mộng Nhi bắt đầu truyền thụ khẩu quyết cho Thẩm Tường, Thẩm Tường cũng nghiêm túc ghi nhớ, mà Tô Mị Dao và Bạch U U cũng có thể nghe thấy, các nàng đều là nghe một lần đã nhớ.

Khẩu quyết quả thực không nhiều, Liễu Mộng Nhi nói năm ngày đã xong rồi (P/S: Vãi cả nói 5 ngày mà không nhiều), đối với một loại thần công mà nói, đây đã là rất ít, mà Thẩm Tường ở bên trong quá trình ghi nhớ quả thực có rất nhiều chỗ không thể hiểu.

Băng Phong thần công cũng không thích hợp hắn tu luyện, cho nên hắn không cần tìm hiểu được, hắn biết Tô Mị Dao và Bạch U U chắc chắn hiểu.

Thời gian đi bộ, Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi đi rất chậm, sau khi truyền thụ Băng Phong thần công xong, bọn họ mới bước nhanh, sau khi vượt qua một ngọn núi cao, thì bọn họ lại nhìn thấy ở phía trước lại là núi tuyết mênh mông vô bờ, trắng xóa tràn đầy giá lạnh, gió rét thổi tới còn kèm theo một cỗ sát khí lạnh thấu xương!

Đột nhiên, Bạch Trân Trân trong túi huyền thú của Thẩm Tường phát ra một tiếng kêu: "Chủ nhân, ta làm sao lại cảm thấy nơi này rất thân thiết, tam cảm nhận được nơi này hình như có đồng bạn của ta!"

Đồng bạn của Bạch Hổ, đương nhiên chính là Bạch Hổ, chẳng lẽ lại có Bạch Hổ nhất tộc sinh sống bên trong Bạch Hổ huyền cảnh này?

P/S: Ta thích nào...chương 2

Bình Luận (0)
Comment