Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 544 - Chương 544 - Nhiều Cường Giả Vẫn Lạc

Chương 544 - Nhiều cường giả vẫn lạc
Chương 544 - Nhiều cường giả vẫn lạc

Tiêu Tử Lương đã từng hợp tác với Thánh Quang giáo, hơn nữa thiếu chút nữa thì giết chết hắn, thù này hắn vẫn luôn ghi ở trong lòng chứ đừng nói hắn cũng biết Tiêu Tử Lương có hận hắn.

"Ai bảo các ngươi có thù với ta đây?" Trên mặt Thẩm Tường mang theo một nụ cười lạnh lùng, hướng về phía Ứng Càn Khôn điện chủ Hỏa Thần điện mà đi tới, dây leo được hình thành từ hỏa được hắn thả ra càng tăng mạnh hơn, hắn tuyệt không thể để đám người này chạy trốn.

Giết chết một người, sát phạt chi tâm của Thẩm Tường đều sẽ hấp thu toàn bộ sát khí của người đó, để sát khí của Thẩm Tường trở nên mạnh hơn, sát phạt chi khí bây giờ của hắn thế nhưng là có thêm tổng của mấy tên Niết Bàn cảnh, rất mãnh liệt, người có thực lực không đủ, đối mặt với sát phạt chi khí này của hắn căn bản khó mà đứng vững.

"Thẩm Tường, ngươi không sợ Hỏa Thần điện ở trên Thiên giới biết sao? Đừng tưởng rằng chuyện ngươi làm ở chỗ này sẽ không có người biết." Ứng Cảnh Khôn nhíu mày nói, rất nhiều mồ hôi trên mặt trượt xuống, nhìn Thẩm Tường đi tới, thân thể của hắn càng run rẩy lợi hại hơn, tuy rằng hắn bị dây leo hỏa nóng bức quấn lấy, nhưng hắn lại cảm thấy lúc này hắn giống như rơi vào trong hầm băng.

Thẩm Tường cười ha hả: "Trước đó ta giết chết Trưởng lão Hỏa Thần điện của các ngươi, thì đã không sợ các ngươi, từ lúc Hỏa Thần điện ngươi đi tới Phàm Võ giới, ta đã tự hạ quyết định phải trừ bỏ các ngươi...lên đường đi!

Lưỡi đao xẹt qua giống như tia chớp, chém vào trên cổ của Ứng Cảnh Khôn, nhìn thấy khuôn mặt trên cái đầu kia tràn đầy sợ hãi rơi xuống, mấy tên võ giả Niết Bàn cảnh còn lại càng cảm thấy tuyệt vọng hơn, càng sợ hãi hơn.

Bên trong nhóm người này, Ứng Cảnh Khôn là người có thực lực mạnh nhất, thế lực là lớn nhất, trước đó bọn họ vây quanh Liễu Mộng Nhi cũng là bởi vì có Ứng Cảnh Khôn ở chỗ này, cho nên mới không có cố kỵ.

Hiện tại Ứng Cảnh Khôn của Hỏa Thần điện chết rồi, đã nói lên Thẩm Tường sẽ không chừa lại người sống, một mặt về chuyện này bại lộ ra, cho nên vô luận bọn họ nói cái gì đều sẽ bị Thẩm Tường giết chết!

"Để cho ta gánh vác thay ngươi một chút." Liễu Mộng Nhi một mặt không biểu tình, hướng một lão giả đi tới, Ngọc Long Chi Vẫn kia đột nhiên đâm ra, trong nháy mắt chính là mấy đâm, ở trên thân lão giả kia, ở trên cổ họng bị đâm ra mấy cái lỗ máu.

Liễu Mộng Nhi làm Nữ Đế của Thần Binh Thiên quốc, ngoại trừ ở trước mặt Thẩm Tường biểu hiện ra sự dịu dàng quyến rũ mà nữ nhân nên có, lúc khác, đều là một bộ khí thế Đế Hoàng, ra tay đương nhiên sẽ không mập mờ, đối mặt với lời cầu xin tha thứ của rất nhiều nhiều, nàng đều không nhìn thẳng, xuất thương quyết đoán, đâm chết từng người một.

Thẩm Tường cũng không có vội giết Tần Trạch Quân và Vương Quyền trước, mà là trước tiên giết chết những người khác, hắn muốn để Vương Quyền và Tần Trạch Quân trải nghiệm cảm giác vô cùng sợ hãi khi cái chết đang cận kề, cái loại cảm giác này thế nhưng là sống còn khó chịu hơn chết.

Chẳng mấy chốc, mặt đất đã tràn đầy đầu và thi thể người, mà sát phạt chi khí tích lũy trên người Thẩm Tường cũng càng ngày càng dày đặc, ngay cả Liễu Mộng Nhi cũng cảm thấy rất khó chịu.

Hiện tại chỉ còn lại Tần Trạch Quân và Vương Quyền, bọn họ nhìn thấy sát thần Thẩm Tường đi tới, lập tức bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy!

"Ta sớm đã nói, đừng khinh thiếu niên nghèo! Năm đó lúc các ngươi muốn lộng chết ta, có từng nghĩ tới có một ngày như thế này hay không?" Thẩm Tường nhìn lấy Vương Quyền, Vương Quyền không nghĩ tới chính mình sau khi bại bởi Hoàng Cẩm Thiên, bây giờ còn sắp bị đồ đệ của Hoàng Cẩm Thiên giết chết.

Để hắn uất ức chính là, hắn là một tên võ giả Niết Bàn cảnh, vậy mà lại chết ở trên tay của một tiểu tử chỉ có cảnh giới Cực Hạn cảnh!

Đây chính là tâm tình của rất nhiều cường giả, trong nháy mắt trước khi bọn họ chết đều hối hận không thôi, không nên tiến vào cái huyền cảnh đệ nhất thiên hạ này, bọn họ vào trong này chẳng những không tìm được cái gì, ngược lại lại mất một cái mạng.

Một đạo sát phạt chi khí màu đen từ thân thể Thẩm Tường dâng trào đi ra, như là cột trống trời bắn vọt tới không trung, xuyên qua trời cao, một đao tràn ngập sát phạt chi khí vung ra, đầu của Vương Quyền và Tần Trạch Quân đều rơi xuống, chết không nhắm mắt!

"Hô..." Thẩm Tường nhắm mắt lại, phóng pháp lực ra ngoài áp chế cỗ sát khí khó mà thu liễm kia vào trong cơ thể.

Liễu Mông Nhi đi tới, ôm Thẩm Tường từ sau lưng, gương mặt dán ở phần lưng Thẩm Tường, dịu dàng nói ra: "Cám ơn ngươi, tiểu bại hoại!"

Thẩm Tường nhẹ nhàng cầm lấy tay của nàng, mỉm cười: "Khách khí với ta cái gì? Tranh thủ thời gian thu thập một chút đi, dùng cấm chế phong ấn lại toàn bộ những thi thể này, đừng để năng lượng vị xói mòn, sau này có tác dụng với ta!"

Nghe thấy Thẩm Tường nói những thi thể này có tác dụng với hắn, Liễu Mộng Nhi nhíu mày hỏi: "Có tác dụng gì?"

"Lấy ra luyện công a! Hắc hắc..." Nghĩ đến chuyện lần trước, Thẩm Tường cười tà.

"Hừ!" Liễu Mộng Nhi khẽ hừ một tiếng, lấy ra một số vật liệu dùng để bố trí cấm chế, nàng ta bây giờ không thể dùng chân khí, chyir có thể thông qua một vài thứ đến làm.

Ba mươi hai bộ thi thể, đều là Niết Bàn cảnh, trong đó người của Hỏa Thần điện có ba tên, vậy chính là người có được Hỏa Hồn.

Sau khi thiêu hủy nơi này, Thẩm Tường kéo tay ngọc của Liễu Mộng, mang theo mãy nhân bay đi tới bên trong núi rừng cách đó không xa, đi vào bên trong một cái thung lũng vắng vẻ.

"Mộng Nhi tỷ, sao tỷ lại tới đây? Tỷ không phải đang bế quan với Hoa Hương Nguyệt ở cấm địa Đan Hương Đào Nguyên sao?" Thẩm Tường ôm Liễu Mộng Nhi vào trong lòng, ngồi ở trên một cây đại thụ.

"Lúc ta đi ra hóng mát thì biết được tin tức huyền cảnh đệ nhất thiên hạ này, ta biết ngươi chắc chắn sẽ tới, ta lo lắng ngươi cho nên mới tới!" Liễu Mộng Nhi bóp một cái vào cái tay không thành thật của Thẩm Tường: "Ngươi thật đúng là dám đến, lại làm thịt toàn bộ đám người kia."

"Hắc hắc, có cái gì không dám?" Thẩm Tường gõ nhẹ vào trán nàng một cái: "Ai bảo bọn họ không biết xấu hổ như vậy, vây công Mộng Nhi tỷ của ta, đây là bọn họ tự tìm đường chết!"

"Hì hì, tuy rằng có chút hung tàn, nhưng ta thích!" Liễu Mộng Nhi nằm ở trong ngực Thẩm Tường, ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt anh tuấn kia của Thẩm Tường.

"Bổ Thiên thạch kia là chuyện gì xảy ra? Nhanh cho ta nhìn một chút, ta còn chưa từng được thấy loại đồ chơi này."

Liễu Mộng Nhi lấy ra một tảng đá năm màu rất lớn, tảng đá này cao như chiều cao của một người vậy, mỗi một tấc đều là năm màu, ở dưới ánh nắng mặt trời chiếu vào trông rất mỹ lệ.

"Khó trách đám người kia sẽ vậy quanh nàng ta mà không biết xấu hổ, Bổ Thiên thạch này thật sự là quá lớn, ở bên trong Thiên giới đã từng xuất hiện cũng chỉ lớn cỡ đầu người! La Thiên Môn kia của ngươi có pha trộn loại Bổ Thiên thạch này cho nên mới có thể mở ra cánh cửa không gian!" Tô Mị Dao hít vào một ngụm khí lạnh.

Thẩm Tường vuốt ve Bổ Thiên thạch, mắt trợn tròn: "Mộng Nhi tỷ, làm sao ngươi có được?"

"Sau khi ta đi vào, đi tìm ngươi khắp nơi, ai biết ngộ nhập vào một cái hiểm địa, ta giết chết yêu thú ở nơi đó, tiến vào một dãy núi thì cảm ứng được mạch Tu Di khoáng thạch, cũng chính là nơi vừa rồi ngươi giết người, nơi đó có rất nhiều Tu Di thạch, lớn khoảng một ngọn núi nhỏ! Ta chỉ hơi dùng thần thức đi cảm ứng, Bổ Thiên thạch này đã xuất hiện, bay tới không trung, bộc phát ra ánh sáng rực rỡ."

"Ta dùng lực lượng rất lớn mới làm cho Bổ Thiên thạch này dừng lại, tuy nhiên lại dẫn đám người kia tới, bọn họ bao vây ta lại, chuyện sau đó thì ngươi cũng biết." Liễu Mộng Nhi bất đắc dĩ nói, sau đó thu Bổ Thiên thạch vào.

Thẩm Tường sờ lên cái cằm, nói ra: "Nói như vậy chúng ta trở lại đi, đi lấy Tu Di thạch! Đây chính là đồ tốt."

"Đi thôi, chờ ta có thời gian, ta giúp ngươi luyện chế một cái trữ vật giới chỉ có không gian rất lớn." Liễu Mộng Nhi thân mật ôm lấy cánh tay Thẩm Tường, cùng Thẩm Tường ra khỏi thung lũng.

P/S: Ta thích nào...chương 1.

Bình Luận (0)
Comment